Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi

Chương 33: “Lovestruck”



* 恋爱脑 (lovestruck): còn có cách viết khác là love-stricken, nó có nghĩa là “tình yêu mù quáng” hoặc là “điên vì yêu” >( -_-)< (Nguồn: SakuraTea – tienganh.com)

Tang Nhược mắc chứng đau bụng kinh đã lâu, viện điều dưỡng cũng không trị được, chỉ có thể dùng thuốc giảm đau để vượt qua mỗi tháng.

Ngày hôm sau, Tần Tranh đưa cô đi khám đông y. Sau khi ông lão chẩn mạch và bốc thuốc xong thì sâu xa nói một câu: “Giảm bớt số lần “ngủ chung phòng”, trông cô gái nhỏ hơi yếu đó.”

Chàng trai mất tự nhiên sờ cằm, anh tưởng là do gần đây mình nghịch cô nhiều quá, nên tiết chế lại.

Sau khi chở cô về nhà, đầu tiên anh nấu thuốc, cho cô uống xong rồi dỗ cô ngủ.

Đầu Tang Nhược gối lên cánh tay anh, đôi mắt cô sáng lấp lánh: “Anh rất hợp với một từ.”

Tần Tranh có chút chờ mong: “Từ gì?”

Anh cho rằng cô gái nhỏ đang muốn khen anh như là tinh tế, dịu dàng, thương vợ, nào ngờ cô lại nói: “Tình yêu mù quáng.”

Trong viện điều dưỡng có vài đứa trẻ yêu đương. Bởi vì đang ở độ tuổi dậy thì nên có phản ứng hóa học với nhau là điều bình thường, có giáo viên đã nhận định thế này về chúng.

Môi anh giật giật, nhẹ nhéo tai cô: “Ngứa đòn hửm? Ông đây là con người cứng rắn, sao lại là yêu mù quáng.”

Có lẽ đang trong thời gian hành kinh đa sầu đa cảm nên Tang Nhược khác với ngày thường, cô cọ cọ anh: “Cảm ơn anh nha.”



Trong lòng Tần Tranh cực kỳ thỏa mãn, mồm lại nói: “Cảm ơn gì mà cảm ơn, em đã là người của tôi rồi, tôi thương em là chuyện thường thôi.”

Anh hôn lên tai cô: “Mù quáng thì mù quáng.”

Khóe miệng Tang Nhược cong lên, cười vô cùng đáng yêu.

Tần Tranh xoa bụng cho cô, thấp giọng nói: “Ngoan nhường này, không hiểu sao ba mẹ em có thể bỏ em ở đó được.”

Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến ba mẹ cô, khoảng thời gian trước, anh còn sợ cô muốn bỏ về nên nghẹn trong lòng không nói ra.

Mắt cô gái khép hờ: “Bọn họ không thích em.”

Thật ra đã lâu rồi cô chưa gặp bọn họ. Viện điều dưỡng có thời gian cố định để gia đình tới thăm nhưng họ hoàn toàn không xuất hiện, giờ ngay cả tiền cũng không muốn chi ra nữa.

Tần Tranh ôm cô: “Có anh là đủ rồi.”

Tang Nhược ngước mắt nhìn, đột nhiên cô thấy tò mò về anh: “Ba mẹ anh đâu?”

Người đàn ông gãi đầu: “Ba anh mất sớm còn mẹ anh thì ở quê, chờ sang năm anh sẽ dẫn em về nhà thăm bà ấy.”

Cô ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới điều này.

Tần Tranh hôn cô: “Yên tâm đi, chắc chắn bà ấy sẽ thích em. Anh đây chọn vợ thì có thể sai được chắc?”



“Tại sao anh không ở cùng bà ấy?” Cô hỏi.

Đa số bọn trẻ trong viện điều dưỡng đều hy vọng mình có thể được về nhà.

Anh xua tay: “Bà ấy thích ở quê, không thích lên thành phố, anh khuyên không được.”

Tang Nhược chớp mắt, chuyển qua đề tài mới: “Ở quê thế nào ạ?”

Tần Tranh suy nghĩ một lúc mới giải thích: “Có gà vịt, trâu bò. Mùa hè thì ra đồng bắt tôm, mùa đông thì ở nhà sưởi ấm.”

Xét đến sắc mặt nhợt nhạt của cô gái nhỏ, anh nói tiếp: “Ở đó không có máy sưởi. Đến lúc đó, anh sẽ mua thêm nhiều áo ấm cho em, bật chậu sưởi vượt qua mùa đông.”

Tang Nhược hỏi: “Chậu sưởi là gì?”

Tần Tranh nghĩ nghĩ, anh duỗi tay sờ chân cô mới phát hiện chúng lạnh ngắt.

Anh nhíu mày, kéo chân cô đặt vào bụng mình xong mới trả lời: “Dùng để sưởi ấm vào mùa đông, là một chậu gỗ lớn, bên dưới được đặt than.”

Anh nói thầm: “Để chân em khỏi bị đông cứng.”

Tang Nhược thoải mái híp mắt lại, cô nghiêng đầu tựa vào ngực anh và ngủ thiếp đi.