Trịnh Nhã Đình điên cuồng. Cho dù bà ta có bị Phương Ngạn Đông vô tình từ chối nhiều năm, hay bị hắn chán ghét nhiều năm, cũng chưa từng kích động muốn hủy diệt tất cả như bây giờ.
Trịnh Nhã Đình biết mình là kẻ điên.
Thời điểm yêu Phương Ngạn Đông là bà liền điên rồi, tuy rằng bây giờ bà đã sớm không còn nhớ đến lí do vì sao bà yêu Phương Ngạn Đông, dù cho thái độ của người đàn ông này đối với bà ác liệt đến cực hạn, nhưng cái tên Phương Ngạn Đông đã là sự cố chấp của bà, bà không có cách nào bình thường được. Vì Phương Ngạn Đông, chuyện gì bà cũng có thể làm được.
Bà vì mục tiêu này mà bỏ mất cả đời của mình, ngay cả tôn nghiêm cũng bỏ qua. Mà bây giờ có người nói với bà rằng, kỳ thực bà không cần bỏ ra nhiều công sức như vậy, bà có thể dễ dàng lấy được thứ mà nhiều năm qua bà ao ước.
Nhưng chỉ vì một câu nói của chị gái bà, những thứ đáng lí ra phải thuộc về bà, vậy mà biến mất toàn bộ, để cho một người khác hưởng thụ.
"Trịnh Nhã Tuyết là bị cáo, vì muốn thoát tội mà khẩu cung bà ta đưa ra có thể không đúng sự thật. Cho nên bà Trịnh Nhã Đình, chúng tôi hi vọng bà có thể phối hợp điều tra."
"Dù sao thì bà Trịnh Nhã Tuyết cũng có đưa ra chứng cứ buộc tội Phương tiên sinh chủ mưu, nếu bà Trịnh Nhã Đình thật sự còn tình cảm với Phương tiên sinh, bà không cần tiếp tục che giấu sự thật..." Cảnh sát nỗ lực khuyên bảo.
Kỳ thực lúc Đường Huân báo án, cơ bản đã nói qua chân tướng một lần, còn cung cấp không ít chứng cứ để chứng minh, đủ để trực tiếp xử lý chị em Trịnh Nhã Tuyết.
Nhưng Phương Tử Dương không chỉ muốn xử lý hai chị em nhà này, cậu còn muốn nhân cơ hội vụ án lần này mà cắn cho Phương Ngạn Đông và Nghiêm Đồng một cái thật mạnh, kích thích bọn họ bước tới cạm bẫy tiếp theo mà cậu đã đào sẵn.
Có rất nhiều chuyện trong này, cậu không có cách nào nói ra, chỉ có thể để bọn họ chó cắn chó. Mà Trịnh Nhã Đình chính là chỗ đột phá tốt nhất.
Người phụ nữ này chính là một người điên, khi bà ta biết được chuyện của chị gái mình làm, bà ta nhất định sẽ đem toàn bộ mọi chuyện lộ ra, đem mọi người cùng kéo xuống địa ngục, bao gồm cả Phương Ngạn Đông, bà ta cũng sẽ không bỏ qua. Thứ mà bà ta đã không chiếm được, vậy thì cùng bà ta hủy diệt hết đi.
Tính cách Trịnh Nhã Đình chính là điên cuồng như vậy.
"Được, tôi nói, tôi sẽ nói hết với các người..." Thanh âm Trịnh Nhã Đình khàn khàn, trong mắt đều là sự điên cuồng vô tận.
...
Chủ nhật ngày 16 tháng 5.
Vào ngày này, trên mạng bỗng nhiên xuất hiện một tin bát quái, tựa đề nhấc lên làn sóng rung động lớn nhất trên mạng ở Hoa quốc.
Theo thời gian lên men, sự kiện lần này được bên phía trung ương đưa tin.
Đương nhiên, hiện tại mọi chuyện vừa xuất hiện, nơi bàn tán sôi nổi nhất vẫn là ở trên diễn đàn mạng xã hội.
Mặc dù sự kiện lần này chỉ mới đưa ra, nhưng dựa vào thân phận xã hội của Đường Huân, một thiên tài trẻ tuổi nghiên cứu khoa học, cái scandal này của y còn hấp dẫn nhiều người hơn là minh tinh trong giới giải trí.
Thiên tài nghiên cứu khoa học trẻ tuổi nhất, ân oán hào môn, thân thế cẩu huyết, tráo đổi con...
Chuyện này so với phim truyền hình còn muốn cẩu huyết hơn, quả thực chính là bản chân thực của điện ảnh hào môn, đừng nói là giới trẻ, ngay cả mấy bác gái cũng cảm thấy hứng thú.
Nhưng mà tin tức đều là do Tạ Tranh tìm người chuyên môn viết ra.
Bản thảo cũng không có lập luận gì, tất cả đều là sự thật, chỉ có điều dùng ngôn ngữ sắc bén, khoa trương, đem một phần tội ác khuếch đại ra mà thôi, để cho quần chúng ăn dưa phân tích mọi chuyện phức tạp lên.
Chính là muốn để mọi người rõ ràng, Phương Ngạn Đông là con người ác tâm đến mức nào.
Trước tiên phải khống chế phương hướng dư luận, tránh cho đến lúc Phương Ngạn Đông phản ứng lại, lợi dụng dư luận.
Trên thực tế đúng như kỳ vọng của bọn họ, dư luận nhìn tựa đề tin tức làm cho trực tiếp nổ tung.
"Trời má, đây là kịch bản phim truyền hình hả, ở ngoài đời mà còn có chuyện như vậy luôn đó trời."
"Sao lại không thể má, thực tế có khi còn muốn cẩu huyết hơn trong TV..."
"Đã báo án ra tòa rồi còn có thể giả sao? Còn có thân phận của Đường Huân, đây chính là nhân tài của quốc gia, nếu không phải sự thật sao có thể nháo lớn như vậy?"
"Tuy rằng khó mà tin nổi, nhưng nếu đây là sự thật... vậy quả thực quá đáng sợ rồi."
"Tôi vốn biết là trong giới này rất loạn, nhưng bây giờ mới biết tầm mắt của tôi còn có chút hạn hẹp!"
"Khoan đã, dừng khoảng chừng là hai giây, nói vậy Phương Ngạn Đông không chỉ không phải là người chồng tốt, người cha tốt như lời đồn, mà còn là kẻ lòng lang dạ sói đó hả. Hắn ta không chỉ ngoại tình, còn tráo đổi chính con trai của mình, để một đứa con riêng chiếm lấy thân phận con trai trưởng, còn thừa kế di sản của bên nhà ngoại nữa?"
"Không chỉ như vậy không thôi đâu, tình nhân của hắn còn tẩy não Đường tiên sinh từ bé, chiếm lấy thân phận của người ta, chiếm lấy tài sản của người ta, xong việc còn muốn Đường tiên sinh dâng hết cho con của bả!"
"Má nó, con mẹ này đáng sợ như vậy, xui xẻo mấy đời mới gặp phải cái loại người này vậy trời..."
Tất cả cư dân mạng đều bị thao tác của Trịnh Nhã Tuyết làm cho khiến sợ.
Còn có chuyện mà Trịnh Nhã Đình lộ ra, cũng làm cho đám cư dân mạng kinh sợ đến rớt cằm.
Tuy rằng Trịnh Nhã Đình không ác độc giống như chị gái mình, nhưng vì để gả cho Phương Ngạn Đông, thủ đoạn của bà ta cũng làm cho cư dân mạng một lời khó nói hết.
"Vì để gã cho nam nhân, bà ta vậy mà dám tự đi thụ thai nhân tạo? Này hình như là phạm tội đi?"
"Thì ra đây là nguyên nhân Nghiêm Đồng cứ dính lấy Phương Tử Dương, chẳng trách sao Phương Tử Dương lại nói từ sau khi biết Nghiêm Đồng, cậu ta liền bắt đầu bị xui xẻo, không phải là Nghiêm Đồng biết hắn là "con riêng", tâm lý không phục, cho nên mới cố ý chơi xỏ Phương Tử Dương đi..."
"Có thể đây chính là chân tướng á, dù sao thanh danh của Phương Tử Dương hỏng rồi, sau đó hắn ta trở lại Phương gia cũng sẽ có ưu thế hơn, ba mẹ cũng yêu thích những đứa trẻ ngoan mà."
"Tuy rằng Nghiêm Đồng cũng là người bị hại, bị mẹ nuôi lợi dụng, nhưng hình như chính bản thân hắn cũng không phải là người tốt gì cả... Dù sao mẹ nuôi của hắn chỉ muốn hắn trở lại Phương gia, chứ cũng không kêu hắn cướp lấy vị hôn phu của Phương Tử Dương."
"Không thể không nói, Đường tiên sinh và vị tiểu thiếu gia này, hai người anh em này... thật là thảm. Một người bị mẹ nuôi lợi dụng, một người bị cha ruột chiều hư..."
"Trời má, nếu mà chuyện này xảy ra trên người tôi, tôi không biết là tôi sẽ phải làm gì!"
Cư dân mạng vốn là một đám người dễ bị kích động. Mặc dù chân tướng sự thật chưa đucợ cảnh sát công bố xác nhận, nhưng mọi người đã tin tưởng suy luận của chính mình.
Phương Ngạn Đông dối trá, Trịnh Nhã Tuyết giả nhân giả nghĩa, Trịnh Nhã Đình điên cuồng... Toàn bộ đều bị vạch trần trước mặt mọi người.
Còn có Nghiêm Đồng, mặc dù không có chứng cứ xác thực hắn làm chuyện gì xấu, nhưng cư dân mạng cũng không phải kẻ ngu, từ các loại dấu vết mà suy đoán, bọn họ cũng biết được, nhìn Nghiêm Đồng như nhược bạch liên hoa vậy thôi, nhưng hẳn là hắn cũng không có vô hại như vẻ bề ngoài như vậy.
Kết hợp với chuyện lúc trước của Phương Tử Dương, sau đó Nghiêm Đồng lại dùng hình tượng bạch liên hoa để lừa người, suy đoán của bọn họ chắc chắn chính là sự thật.
Có thân phận của Đương Huân ở đây, mọi chuyện được truyền đi với tốc độ cực kỳ nhanh.
Chiều hôm đó, sự tình lên hot search weibo. Đồng thời còn dùng tốc độ cực kỳ nhanh mà khuếch tán...
Mà các paparazi thích đào sâu vào bát quái của hào môn trực tiếp mang camera đến cửa biệt thự Phương gia, và dưới lầu công ty Phương thị.
Phương Khiêm Hạo vì không thể tiếp nhận sự thật mà đến quán bar uống rượu, dưới tình huống không hề phòng bị bị paparazi tóm được, sau đó nghênh đón một đống câu hỏi.
"Xin hỏi Phương tiên sinh, cậu thật sự là con riêng của cha ngài sao?"
"Xin hỏi Phương tiên sinh, cậu đối với việc mẹ ruột của mình tráo đổi thân phận của cậu, để cậu chiếm lấy cuộc sống của một khác có ý nghĩ gì hay không?"
"Xin hỏi Phương tiên sinh, cậu có phải đã sớm biết thân phận của mình rồi hay không, cho nên mới luôn bất hòa với em trai của mình..."
Đám paparazi dựa vào bát quái để sống, cùng với phóng viên chính quy rất khác nhau. Khi bọn họ phỏng vấn căn bản sẽ không quản đạo đức nghề nghiệp, càng là tin tức càng bạo mới cảm thấy hứng thú, ai rãnh đi quản người trong cuộc có vui vẻ hay không chứ?
Chuyện như vậy đời trước Phương Tử Dương đã cảm nhận qua, bị bọn họ hỏi đến suy sụp tinh thần.
Mãi đến khi sống lại, những người này vẫn để lại cho cậu ám ảnh... Tinh thần cũng để lại vết sẹo, khó có thể chữa lành.
Mà hiện tại, Phương Khiêm Hạo là người đầu tiên cảm nhận tư vị mà cậu đã trải qua. So với cậu, tố chất tâm lý của Phương Khiêm Hạo hiển nhiên là kém hơn, hắn trực tiếp nổi giận đập phá camera của paparazi ngay tại chỗ.
"Cút! Tất cả đều cút! Bọn họ đều nói láo, tôi chính là con ruột của ba tôi, tôi không phải con riêng, các người nói láo, tôi sẽ tố cáo các người! Đem các người ném vào trong tù!" Phương Khiêm Hạo thật sự có chút hỏng mất.
Hắn căn bản không thể tiếp thu được chuyện mình chính là con riêng. Hắn vẫn luôn cho rằng hắn là con trai trưởng ưu tú của Phương gia, hắn lấy đó làm vinh dự, được ba coi trọng bồi dưỡng mà kiêu ngạo, cảm thấy hắn hẳn là ưu tú mới được coi trọng như vậy.
Nhưng bây giờ sự thật lại cho hắn biết, những thứ của hắn đều thuộc về người khác, hắn được ba coi trọng đều là do người phụ nữ khác sinh hắn ra.
Tuy rằng người phụ nữ ấy là người mà ba hắn yêu nhất, nhưng không thay đổi được chuyện hắn là con riêng!
Sự kiêu ngạo và tự tin của hắn đều xây dựng từ thân phận đại thiếu gia này, bây giờ thân phận không còn, hắn cũng chẳng là cái thá gì, thậm chí còn bị người khinh bỉ.
Phương Khiêm Hạo căn bản cũng không biết nên làm gì bây giờ, nhưng khi biết được Nghiêm Đồng không phải em trai hắn, hắn lại cảm thấy cao hứng.
Nhóm paparazi như keo dính chuột, đuổi mãi cũng không chịu đi.
Phương Khiêm Hạo hết cách, chỉ có thể trốn ở trong nhà, không ngừng liên hệ với cảnh sát dò hỏi tình huống của ba ba và vụ án, sau đó chỉ biết ngồi chờ đợi, cái gì cũng không thể làm được.
Đám người hầu trong nhà cũng nơm nớp lo sợ không biết như thế nào, may mắn là có chú Lưu vú Trương tạm thời quản lý, mới không gây ra động tĩnh quá lớn, cũng không dám nói gì với bên ngoài.
Bởi vì chuyện của Phương gia mà cũng ảnh hưởng đến bên phía Tạ gia. Đặc biệt là Tạ Văn Húc, từng làm vị hôn phu của tiểu thiếu gia, bị nhóm paparazi liệt vào danh sách đối tượng trọng điểm cần phải phỏng vấn...
"Xin hỏi ngài đối với chuyện mà Phương tiểu thiếu gia gặp phải có suy nghĩ gì?"
"Trên mang suy đoán ngài cùng Nghiêm Đồng có giao du, bất quá cũng chỉ là "con riêng" của Phương gia, cậu ta vì muốn trả thù Phương tiểu thiếu gia mới câu dẫn ngài, ngài cảm thấy thế nào?"
"Xin hỏi sau khi biết rõ chân tướng, ngài có muốn quay lại với Phương tiểu thiếu gia nữa hay không?"
"..."
Một đám lải nhải, ngôn từ sắc bén đến mức khiến Tạ Văn Húc không thể chịu nổi, phải xin nghỉ ở trường học mà trở về nhà.
Tạ Văn Húc cũng bị chuyện của Phương gia làm cho khiếp sợ.
Kỳ thực Tạ Văn Húc cũng không quan tâm Phương gia đến cùng làm sao, chỉ cần bọn họ không liên lụy đến hắn là được rồi. Nhưng mà bây giờ không chỉ liên lụy đến hắn, mà còn liên lụy rất lớn.
Đầu tiên là Phương Tử Dương không nể mặt mũi mà tuyên bố giải trừ hôn ước, đem mặt mũi Tạ gia ném xuống đất, sau đó thân phận chân chính của Nghiêm Đồng cũng bị bại lộ.
Hiện tại mọi người nhìn hắn, người thừa kế của Tạ gia như một kẻ ngu si bị người khác đùa bỡn tình cảm.
Tình cảm của hắn và Nghiêm Đồng chính là một âm mưu, Nghiêm Đồng vì biết thân phận của mình, vì muốn trả thù Phương gia và Phương Tử Dương nên mới câu dẫn hắn.
Mà Tạ Văn Húc hắn chính là một kẻ ngu ngốc, bị người ta lợi dụng cũng không biết...
Thời điểm nghe được suy đoán này từ paparazi, Tạ Văn Húc thiếu chút nữa ngất đi tại chỗ.
Hiện tại trái tim của hắn đều đặt lên người Nghiêm Đồng, làm sao có thể tin tưởng những suy đoán đó? Trong lòng hắn, Nghiêm Đồng chính là đóa hoa lan sạch sẽ nhất, đẹp nhất trên đời này, làm sao có thể để đám người này vấy bẩn.
Vì vậy Tạ Văn Húc không chịu được phiền phức quyết định trở về nhà cũ, muốn nhờ người trong nhà động thủ, đem mọi chuyện đè xuống.
Nhưng mà hắn ta đã quá đề cao bản thân mình.
Khi nhìn thấy hắn trở về, Chu Đàn giận điên lên, trực tiếp vung một cái tát qua, tức giận mắng, "Mi cái đồ vô dụng, còn có mặt mũi trở về đây sao!"
Bà suýt chút giận điên lên. Không phải bởi vì chuyện Phương gia liên lụy đến thanh danh Tạ gia, mà là bởi vì Tạ Văn Húc không nghe lời bà, vậy mà dám giải trừ hôn ước với Phương Tử Dương, còn muốn cưới Nghiêm Đồng, cái thứ không ra thể thống gì.
"Cậu nói cho tôi, tối hôm qua cậu đi ra ngoài có phải là chuẩn bị đến Phương gia để giải trừ hôn ước, sau đó cầu hôn Nghiêm Đồng hay không?"
"Tạ Văn Húc, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng rằng cậu mang danh "con trai" của Tạ Tranh thì cho là mình cánh cứng rồi, muốn làm gì cũng được! Cậu vẫn chưa ngồi lên được vị trí của Tạ Tranh còn dám mơ mộng, Chu Đàn tôi thông minh cả đời, làm sao lại sinh ra một đứa cháu ngu ngốc như cậu!"
Chu Đàn mặc trang phục quý phụ, lại không có chút hình tượng nào mà chửi ầm lên, một chút bộ dáng chủ nhân của Tạ gia cũng không có.
Nhưng người hầu trong nhà từ lâu đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Dù có che giấu cỡ nào thì cũng không thể giấu đi được khí chất ban đầu của mình, bà ta không có xuất thân cao quý, đã từng làm người hầu của Tạ gia, thậm chí ngay cả học lực cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp hai...
Mặc dù xuất thân thấp kém, nhưng đối phương vẫn có thể gả vào Tạ gia. Thậm chí còn mang theo chi thứ kéo bè kết đảng, chèn ép chi chính chỉ còn mỗi một đích tôn là Tạ Tranh, có thể thấy được bà là người tàn nhẫn giả dối như thế nào.
Mặc dù Chu nữ sĩ đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng bà ta vẫn nắm được quyền lợi của Tạ gia ở trong tay.
Vì muốn triệt để diệt trừ dòng chính, để chi thứ làm chủ toàn bộ Tạ gia, Chu Đàn đã từng làm rất nhiều chuyện, thậm chí còn đem Tạ Văn Húc chỉ nhỏ hơn Tạ Tranh chín tuổi làm con nuôi, chuyện xấu hổ này mà bà cũng làm được, cho nên có thể thấy quyết tâm của bà bao lớn.
Nhưng mà Chu Đàn không nghĩ tới, cháu mình lại không chịu thua kém như vậy, vì tình cảm mà đầu óc hư hết.
"Tạ Văn Húc, bây giờ cậu lập tức đi tìm Phương Tử Dương xin lỗi ngay cho tôi, hôn ước của các người không thể giải trừ." Chu Đàn mạnh mẽ vung qua một cái tát, mắng một trận mới thở gấp nói.
Vừa trở về đã nhận một cái bạt tai, còn bị nghe chửi, Tạ Văn Húc cũng rất oan ức tức giận, nhưng thời điểm nghe câu nói ấy liền thay đổi sắc mặt, "Tại sao vậy bà nội? Hiện tại mọi người đều biết tụi con đã chia tay, cậu ta ở trước mặt nhiều người như vậy ném mặt mũi Tạ gia chúng ta đi, bây giờ lại muốn con đi xin lỗi hắn, đây không phải là biến con trở thành trò cười của mọi người sao? Hơn nữa con cũng không muốn ở cùng với cậu ta..."
"Không ở với Phương Tử Dương, chẳng lẽ muốn ở với Nghiêm Đồng? Nó là cái thá gì? Hiện tại ngay cả con riêng của Phương gia cũng không phải, ngoại trừ cái mặt kia thì nó có cái gì có thể giúp cho cậu? Huống hồ Phương Tử Dương lớn lên cũng không thua nó, ánh mắt của cậu có phải có vấn đề rồi hay không!"
Khuôn mặt Chu Đàn nhăm nhúm, đỏ lên vì tức giận, bà cảm thấy cháu trai của mình quả thực đầu óc có vấn đề.
Mặc dù Phương Tử Dương có chút tùy hứng kiêu ngạo, nhưng thiếu gia tiểu thư trong cái vòng này ai mà không có chút tính tình? Dù cho Phương Tử Dương không xứng với cháu trai của bà, nhưng tuyệt đối cũng tốt hơn cái tên Nghiêm Đồng kia ngàn vạn lần.
Huống chi bây giờ Phương Tử Dương đã là em trai của Đường Huân, thì tên Nghiêm Đồng kia càng thêm không thể so sánh được.
Chu Đàn kiềm chế tính khí trong người, chỉ tiếc mài sắt không thành thép mà nhìn cháu trai, thở hổn hển, một lúc sau mới hòa hoãn lại, "Văn Húc, bà nội đánh con cũng chỉ vì muốn tốt cho con, nguyện vọng của chi thứ đều nằm trên người con, con sao có thể vì tình cảm mà làm ra loại chuyện hoang đường như vậy chứ."
"Lúc trước con sống chết đều muốn Phương Tử Dương, bà nội cũng đáp ứng con, giúp con định ra hôn ước, bên phía Tạ Tranh cũng câu thông giúp con. Bây giờ con nhìn con xem, hiện tại con làm chuyện hoang đường như vậy, sao con có thể thay đổi hôn sự lung tung như thế được, con làm bà nội khổ tâm quá mà."
Dù Chu Đàn có ác độc, nhưng thấy cháu mình nói thay đổi liền thay đổi, nói vứt bỏ liền vứt bỏ, bà không khỏi cảm thấy hành vi này có chút khinh bỉ.
Lúc trước bà còn tưởng rằng cháu trai là một người si tình, kết quả chứng minh lời nói của nam nhân đều đánh rắm!
Hiện tại nhìn thấy Nghiêm Đồng, cháu trai bà cứ như bị trúng tà, chỉ số thông minh đều rơi hết, tên Nghiêm Đồng kia rõ ràng chính là đứa trà xanh chuyên thảo mai giả vờ giả vịt, cố tình cháu trai bà lại tưởng nó là đóa hoa thanh thủy, mê đến thần hồn điên đảo.
So với lúc bà còn trẻ câu dẫn Tạ lão gia tử cũng không sánh bằng!
"Con nói xem, đến cùng là con thích cái gì ở Nghiêm Đồng? Xuất thân hay tướng mạo, hay là xã giao trong cái vòng này... hắn có chỗ nào so được với Phương Tử Dương?"
"Lúc trước truyền ra việc giải trừ hôn ước với Phương Tử Dương, rồi sau đó cầu hôn nó. Chủ ý tiền trảm hậu tấu này là nó giật dây cho con có phải hay không? Con lẽ nào không nhìn ra nó là đang lợi dụng con đi chèn ép Phương Tử Dương sao?" Chu Đàn phân tích cho cháu trai.
Nhưng bà thực sự quá khinh thường "bùa" của Nghiêm Đồng, nếu Tạ Văn Húc có thể dễ dàng bị mấy câu nói này đánh thứ, những lốp xe dự phòng của Nghiêm Đồng cũng không giúp hắn đi lên đỉnh cao của nhân sinh dễ dàng như vậy.
"Bà nội! Nghiêm Đồng cậu ấy không phải là người như vậy, đây đều là chủ ý của con. Trước kia là do con quá mức kích động, không nhận rõ tình cảm của chính mình, Nghiêm Đồng mới là người mà con yêu thực sự, con chỉ muốn cho cậu ấy chỗ dựa, không để mọi người xem thường cậu ấy, dù sao người trong giới thượng lưu đều là mắt chó chỉ biết khinh thường người khác."
Tạ Văn Húc căn bản không nghe lọt tai, khư khư cố chấp biện giải, "Người trên mạng đều là nói bậy, nếu bà nội đã thông minh như vậy, lẽ nào bà không thấy những thứ này đều là có người dự mưu khống chế sao! Cố ý chửi bới người khác! Về phần là ai làm... hừ! Cái này cũng không khó đoán."
Vẫn là cố chấp u mê không chịu tỉnh.
Chu Đàn tức giận đến thở dồn dập, "Tạ Văn Húc, con thông minh lên một chút được không! Cho dù trên mạng có phóng đại sự thật, nhưng chắc chắn Nghiêm Đồng không hề sạch sẽ như bề ngoài!"
"Hơn nữa con không nhìn thấy tin tức sao, chẳng lẽ con không biết Đường Huân là ai sao? Lẽ nào con chưa từng nghe nói con hắc mã hai năm gần đây của khoa học kỹ thuật Tân Thế Giới sao? Thiên tài trẻ tuổi là gì mà con không hiểu sao?"
"Con nên biết, hiện tại Phương Tử Dương trở thành em trai của Đường Huân, ý nghĩa như thế nào?"
"Hiện tại con cần hợp lại với Phương Tử Dương, đem Đường Huân lung lạc lại đây, như vậy thì chúng ta còn cần bận tâm đến Tạ Tranh nữa hay sao?"
Tạ Văn Húc không lên tiếng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Hắn đương nhiên biết ý nghĩa như thế nào, cũng nghe hiểu ý tứ bà nội muốn hắn xin lỗi Phương Tử Dương, không cho hắn giải trừ hôn ước với cậu.
Nhưng mà hắn thật sự không có cách nào lấy tình cảm của mình làm giao dịch. Hiện tại hắn không yêu Phương Tử Dương, Nghiêm Đồng vẫn đang chờ hắn, nếu hắn từ bỏ Nghiêm Đồng, hắn không thể tưởng tượng được cái người yếu đuối kia sẽ tiều tụy đến mức nào...
Tạ Văn Húc phiền chán bà nội cứ mãi khống chế hắn, hắn không muốn trở thành con rối của bà nội...
"Bà nội không cần nói nữa, con sẽ không quay lại với Phương Tử Dương, cũng sẽ không đi cầu xin cậu ta. Đường Huân tuy rằng lợi hại, nhưng ở đây cũng không chỉ có một mình hắn là lợi hại, bà nội đừng quên, con cũng có thiên phú trong phương diện này, con nhất định cũng không kém hắn!"
Tạ Văn Húc lạnh lùng nói xong liền trực tiếp rời đi.
Để Chu Đàn ở lại tức muốn chết, "Tạ Văn Húc cái thằng ranh này cánh cứng rồi, rồi cậu sẽ hối hận! Cậu dám khong nghe lời tôi, một ngày nào đó cậu sẽ hối hận vì hành vi này của mình! Cậu quả thực là bị ma quỷ ám ảnh mà!"
"..."
Đứng trên cầu thang, Tạ Văn Húc nghe vậy thì khựng lại. Không hiểu tại sao khi câu nói ấy, hắn bỗng có một loại chột dạ khó nói, khiến hắn vừa khủng hoảng vừa giãy giụa.
Nhưng nhớ đến Phương Tử Dương ngày càng xa lạ, và Nghiêm Đồng dịu dàng nhu nhược đi về phía mình...
Cuối cùng, Tạ Văn Húc áp chế lại khủng hoảng cùng giãy giụa ở trong lòng, yên lặng chọn người phía sau.
Hắn kiên định bước lên cầu thang.
Mãi về rất lâu sau đó, Tạ Văn Húc mới biết giờ phút này hắn nỗ lực kiên định, lại lựa chọn ngu xuẩn đến cỡ nào.
Nghiêm Đồng mới được thả ra, mà Phương Ngạn Đông vẫn còn bị nhốt, bởi vì Trịnh Nhã Tuyết tố cáo, mà Phương Ngạn Đông trở thành người chủ mưu, chỉ có thể đợi đến khi tòa án mở phiên tòa điều tra mới có thể có phán quyết rõ ràng.
Phương Ngạn Đông muốn gọi người đến bảo lãnh, nhưng có Tạ Tranh và Đường Huân, giao thiệp của Phương gia căn bản không đủ.
Hết cách, hắn chỉ có thể tiếp nhận sự thật. Khi biết trong thời gian ngắn không thể ra ngoài, hắn gọi điện cho cấp dưới, phải ổn định quyền lợi của hắn ở công ty, ngàn vạn lần không thể để cho Lý Chí Nhân nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Nhưng mà Phương Ngạn Đông lúc ra khỏi ngục giam, chú định là phải vào bệnh viện một chuyến.
Phương Tử Dương bỏ ra nhiều công sức như vậy, nào có thể không nhân cơ hội cắn hắn một cái chứ.
Thừa dịp Phương Ngạn Đông còn đang bị thẩm tra, cậu cùng Đường Huân trực tiếp đến tìm Lý Chí Nhân, lặng lẽ nói chuyện hai giờ, quyết định sau khi vụ án kết thúc, nếu hai người họ thành công thu hồi số cổ phần của mẹ, trực tiếp bán cho Lý Chí Nhân.
Lúc đó nếu Phương Ngạn Đông không chịu nhịn nhục làm công cho Lý Chí Nhân, vậy thì chỉ có rời khỏi Phương thị, bắt đầu từ con số không.
Đây chính là điều mà Phương Tử Dương muốn.
Nhưng mà trước đó cậu có một việc muốn làm, chính là bên phía Nghiêm Đồng.
Nghiêm Đồng không phải vẫn luôn muốn lấy bàn tay vàng của cậu sao? Vậy cậu liền cho đối phương cơ hội này. Chỉ là không biết sau khi Nghiêm Đồng nhận lấy thì có chịu được "hậu quả" do bàn tay vàng mang đến hay không thôi.
...
Nghe được tin tức Nghiêm Đồng đi ra khỏi cục cảnh sát.
Ngay lập tức, Phương Tử Dương gọi điện thoại trở về cho Phương gia, bảo chú Lưu vú Trương gióng trống khua chiêng thu dọn đồ đạc cho cậu, cậu muốn chuyển ra khỏi Phương gia, đi nhờ vả anh trai.
Chú Lưu vú Trương không biết cậu lại muốn làm gì, gần đây Phương gia phát sinh đủ chuyện khiến cho hai người nhìn rõ được thủ đoạn của vị tiểu thiếu gia này, khi thiếu gia đã ra tay thì tiên sinh phải mất một miếng thịt, đối mặt với vị thiếu gia hung tàn này, bọn họ cũng không dám xằng bậy.
Nhân vật nhỏ như bọn họ chính là không nên nhiều chuyện, biết ít mới có thể sống lâu.
Vì vậy chờ Nghiêm Đồng tiều tụy trở lại Phương gia, liền nhìn thấy trong nhà đang khí thế ngất trời mà thu dọn đồ đạc, giống như đang dọn nhà.
Nghiêm Đồng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Hiện tại Phương gia là nơi hắn tạm thời dựa vào, nếu như Phương gia xảy ra chuyện thì hắn phải làm sao bây giờ? Mặc dù hắn không phải con riêng của Phương Ngạn Đông, nhưng trong hộ khẩu của Phương gia đã có tên của hắn, không phải con riêng thì cũng có thể là con nuôi.
Chỉ cần da mặt của hắn đủ dày, dụ dỗ hai cha con Phương Ngạn Đông, dù không có huyết thống với Phương gia thì có sao? Trong hộ khẩu thì hắn vẫn là tiểu thiếu gia của Phương gia.
Bị giam giữ mấy chục tiếng ở cục cảnh sát, bây giờ hắn cũng dần tỉnh táo lại.
Cho dù Đường Huân không chết thì làm sao? Cho dù hai anh em Phương Tử Dương nhận nhau thì có làm sao? Lần trước hắn không giết được Đường Huân, vậy thì lần sau không ngừng cố gắng là được. Hắn có ưu thế biết được nội dung cốt truyện, vậy hắn còn sợ gì a? Hắn vẫn còn cơ hội để trở mình, hắn làm sao nhanh như vậy đã bỏ cuộc?
Nhưng tình cảnh hiện tại của Phương gia hỗn loạn khiến hắn có chút hoảng loạn.
Nghiêm Đồng nhanh chóng kéo một người hầu lại hỏi, "Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các người lại thu dọn đồ đạc? Đại thiếu gia và tiểu thiếu gia đâu rồi?"
Biến cố quá nhiều rồi, bây giờ hắn không muốn nghe tin xấu nào nữa!
Người hầu nhìn thấy Nghiêm Đồng, có chút xem thường, cái người này quả thực chính là kẻ xui xẻo. Chưa tới Phương gia đã làm cho tiểu thiếu gia bọn họ bị toàn mạng mắng chửi, hiện tại vừa đến Phương gia, Phương gia liền xuất hiện nhiều chuyện như vậy, hắn như là tai tinh vậy.
Người hầu âm thầm nghĩ trong lòng, cũng không dám nói ra.
Dù sao thì uy thế của Phương Khiêm Hạo vẫn còn, mà Phương Khiêm Hạo lại coi trọng Nghiêm Đồng, bọn họ chỉ là người hầu, cũng không dám đắc tội.
"Tiểu thiếu gia từ bữa tối tiệc rượu hôm đó rời nhà trốn đi vẫn chưa trở lại. Còn đại thiếu gia tâm tình không tốt nên vẫn luôn ở trong phòng. Những thứ này đều là đồ vật của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia gọi điện thoại về, bảo là muốn dời ra ngoài..."
"Phương Tử Dương muốn rời khỏi nhà?"
Nghiêm Đồng nghe vậy liền thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Không phải hắn không nỡ để Phương Tử Dương rời khỏi đây, mà là hắn nghĩ đến bàn tay vàng còn chưa cướp được!
Nếu như bây giờ Phương Tử Dương rời đi, vậy hắn đi đâu để tìm bàn tay vàng đây? Hắn chỉ biết bàn tay vàng là dây chuyền ngọc, cũng không biết đồ vật đang để ở đâu!
Lúc này Nghiêm Đồng hoảng thật rồi.
Khi biết được Đường Huân không chết cũng chưa từng hoảng như này, Đường Huân rất lợi hại, y là một thiên tài khoa học, nhưng bàn tay vàng mới là thứ mấu chốt! Nếu hắn có được bàn tay vàng, mười Đường Huân chả là cái thá gì.
Nhưng nếu như hắn không lấy được bàn tay vàng, đợi đến khi Phương Tử Dương phát hiện ra đồ vật, hắn thật sự sẽ không còn cơ hội trở mình.
Tuy rằng không muốn thổi phồng kẻ địch, nhưng Nghiêm Đồng không thể không thừa nhận, thiên phú nghiên cứu khoa học của Phương Tử Dương không hề kém cạnh anh trai Đường Huân của cậu ta.
Mà nội dung sách mà hắn từng đọc, khi hai anh em nhà này liên thủ, đã sáng lập ra một thời đại kỳ tích mới, mở ra cánh cửa phát triển khoa học của trái đất vượt lên rất nhiều...
Không chút khách khí mà nói, bàn tay vàng kia ở trên tay người nào, người đó chính là truyền kỳ trong tương lai!
Không được, hắn nhất định phải lấy được bàn tay vàng.
Nghiêm Đồng khẽ cắn răng, nhìn người hầu đang bận rộn mà không chú ý đến hắn, thời điểm hắn muốn lén lút trốn vào phòng Phương Tử Dương, bỗng nhiên phía cuối hành lang phòng của Phương Khiêm Hạo truyền đến một trận ồn ào.
Phương Khiêm Hạo không biết đã xảy ra chuyện gì, tâm tình đang hết sức kích động đẩy vú Trương từ trong phòng ra ngoài, bà ấy ngã xuống đất, còn hắn thì phẫn nộ rống to, "Cút! Đều cút hết cho tôi! Bên phía cục cảnh sát còn chưa có kết quả điều tra, tòa án cũng chưa đưa ra phán quyết, tất cả chứng cứ còn chưa rõ ràng, một mụ đàn bà không biết từ nơi nào chui ra sao có thể là mẹ của tôi! Mẹ của tôi là Lục Phỉ! Lục Phỉ!"
"Phương Tử Dương cái thằng khốn nạn kia, nó dựa vào cái gì mà bắt tôi phải giao di vật của mẹ tôi ra hả? Tôi không đưa thì nó dám làm gì tôi?" Biểu tình dữ tợn của Phương Khiêm Hạo như sắp muốn cầm dao giết người.
Ban nãy vú Trương đến tìm hắn, nói là Phương Tử Dương bảo bà lại đây thu hồi lại di vật của mẹ, quả thực quá đáng ghét! Mọi chuyện còn chưa được làm rõ đâu!
Vú Trương bị làm khó dễ, nhưng vẫn kiên trì nói, "Đại thiếu gia, tôi cũng không muốn đắc tội ngài, nhưng tính khí của tiểu thiếu gia ngài cũng biết, chúng tôi không còn cách nào khác... Tiểu thiếu gia nói, những vật khác ngài không trả cũng được, nhưng dây chuyền của phu nhân nhất định phải trả lại cho cậu ấy."
"Tiểu... tiểu thiếu gia nói cậu ấy không thèm quan tâm ngài có phải con ruột của phu nhân hay không, nhưng cậu ấy chắc chắn là con ruột của phu nhân, cậu ấy không quản ngài và Đường tiên sinh tranh giành như thế nào, nhưng di vật của phu nhân cậu ấy nhất định phải lấy lại..."
Đây là không quản?
Cái này chỉ thiếu điều trực tiếp chỉ vào mặt hắn bảo hắn cút ra ngoài!
Đôi mắt của Phương Khiêm Hạo tức đến đỏ rực, "Biến đi, những thứ kia đều là của tôi, tôi sẽ không giao ra đâu! Hơn nữa tôi cũng không biết dây chuyền kia ở đâu!"
Mẹ để lại nhiều di vật như vậy, hắn sao có thể nhớ hết từng cái, Phương Tử Dương căn bản chính là muốn hắn phải khó chịu.
Lại đẩy vú Trương ra một lần nữa, Phương Khiêm Hạo quay trở về phòng đóng cửa lại.
Nghiêm Đồng nghe đến đó, trong lòng hơi động, tiến lại gần chỗ vú Trương, giả vờ quan tâm hỏi, "Vú Trương, đã xảy ra chuyện gì vậy? Dây chuyền của phu nhân gì mà để hai anh ấy tranh chấp lợi hại như vậy?"
"Mắc mớ gì đến cậu?" Vú Trương không trả lời, nghiêng đầu nhìn sang Nghiêm Đồng, ánh mắt xem thường không hề khách khí.
Bà là người làm ở Phương gia mấy chục năm trời, tư lịch sâu cực kì, ngoại trừ tiên sinh và thiếu gia, ở trong biệt thự này bà chính là lão đại. Cho dù Nghiêm Đồng có là con riêng của tiên sinh thì cũng phải cho bà mấy phần mặt mũi.
Lúc trước Nghiêm Đồng cũng không đối xử tốt đẹp gì với vú Trương, hiển nhiên bây giờ bà cũng không thể đối xử tốt với hắn.
Nghiêm Đồng cắn răng, vì bảo bối nên phải ráng nhịn xuống, hắn liền lập tức lộ ra bộ dáng đáng thương, viền mắt đỏ lên, "Xin lỗi vú Trương, tôi chỉ là quan tâm đến hai anh trai, bây giờ trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, ba ba còn đang ở cục cảnh sát chưa ra được, tôi cũng không muốn hai anh ấy lại cãi nhau, tôi rất lo lắng..."
Vú Trương mới không tin mấy lời này, bà là một con cáo già, không thể không biết Nghiêm Đồng là cái dạng người gì.
Bất quá do tiểu thiếu gia có dặn dò, cho nên bà phải diễn diễn một chút.
Cẩn thận quan sát Nghiêm Đồng, vú Trương do dự một chút, sau đó mới lấy điện thoại di động ra, đưa một tấm hình cho hắn xem, "Cậu nói cũng rất đúng, hiện tại tiên sinh không ở nhà, hai vị thiếu gia cãi nhau cũng không có ai ngăn cản. Vậy tôi nói với cậu một chút, đây chính là cái dây chuyền mà phu nhân thích nhất khi còn sống, hình như di vật này đã đưa cho đại thiếu gia, hiện giờ tiểu thiếu gia muốn lấy lại..."
Bên trong bức ảnh là dây chuyền mà mẹ Lục hay mang.
Đó là một dây chuyền ngọc rất bình thường, thoạt nhìn không đáng chú ý, không giống một món trang sức quý báu gì cả.
Nhưng khi Nghiêm Đồng nhìn thấy lại căng cứng cả người.
Dây chuyền hình giọt nước, bề ngoài bình thường, đây chính là bàn tay vàng! Chắc chắn là nó không sai!
Tim Nghiêm Đồng đập loạn hết cả lên.
Mãi nửa ngày sau hắn mới lộ ra nụ cười nhu nhược với vú Trương, nói: "Vú Trương, tôi có quan hệ khá tốt với anh hai, để tôi vào đó khuyên nhủ anh ấy, ngài bận thì đi trước đi, để tôi vào đó với anh ấy một chút."
"Chuyện này... Thôi được rồi, vậy cậu đi khuyên đại thiếu gia đi." Vú Trương do dự một chút rồi gật đầu đáp ứng.
Chờ vú Trương vừa đi, biểu tình khiếp nhược trên mặt Nghiêm Đồng cũng biến mất, hắn hít sâu kiềm chế tâm tình kích động của mình. Nghĩ nghĩ một hồi mới gõ cửa phòng Phương Khiêm Hạo.