"Cho nên nói, chỉ có như vậy mà hai người liền cho là Lý Kiêu lừa tôi lên giường?" Phương Tử Dương cảm thấy khó mà tin nổi nhìn hai tên thích suy diễn ở trước mặt.
Hai người này nhìn ở góc nào cũng đều là nhân tài tinh anh có IQ cao, làm sao sẽ làm ra hành động đặc biệt ngu ngốc như thế này? Đặc biệt là Tạ Tranh, đây có phải là người anh minh cơ trí trong ấn tượng của cậu không vậy? Thật sự là Tạ Tranh bất động như núi đó hả?
"Nhìn tôi rất giống đứa không có não lắm sao? Còn là cái loại không biết giữ gìn trinh tiết kia?" Phương Tử Dương cảm thấy hình tượng của bản thân hình như có chút bị kỳ thị.
Lý Kiêu ôm bụng cảm thây bi ai vô cùng, hắn đây là tai bay vạ gió mà.
Bí thư Lý mắc cỡ che mặt: "..."
Kỳ thực ban đầu hắn cũng không cho là như vậy, đều là ông chủ đầu độc hắn, rõ ràng hắn rất tin tưởng nhân phẩm của em trai, cái này không thể trách hắn được mà QAQ!
Nhưng so với bí thư Lý, Tạ Tranh lại cây ngay không sợ chết đứng.
Anh cảm thấy mình cũng có chút lỗi, nhưng lỗi lớn nhất vẫn là cái tên Lý Kiêu này!
Nếu không phải thái độ của cái tên này quá mức ân cần với Phương Tử Dương, mỗi ngày đều ngốc ở trong nhà của cậu đến tối muộn mới rời đi, còn nấu cơm lấy lòng Phương Tử Dương, ai nhìn vào cũng cảm thấy không đúng.
Sau đó anh còn nghe được đoạn đối thoại dễ gây hiểu lầm cũng là điều bình thường.
Đường Huân bận rộn ở trong phòng thí nghiệp, anh giúp Đường Huân chăm sóc em trai, cho nên cần phải thật cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao anh có thể bàn giao chứ?
Cho dù mối quan hệ của hai người không như tưởng tượng của anh, nhưng bây giờ cả hai đều "cùng" tắm như vậy cũng rất không ổn luôn á!
Phương Tử Dương quá đơn thuần, cậu sẽ không phát hiện ra, nhưng ai biết cái tên Lý Kiêu kia có tâm tư gì?
Tạ Tranh cảm thấy bản thân vẫn nên đề phòng trước khi chuyện xảy ra, nếu không anh sẽ không có cách nào mà giải thích với người anh em tốt của mình.
Cho nên trong lòng anh rất là cây ngay không sợ chết đứng.
Bất quá anh cũng đánh người ta một quyền, bây giờ là anh đuối lý, cho nên anh cũng chỉ có thể mở miệng xin lỗi Lý Kiêu, "Xin lỗi, là tôi không hiểu rõ mọi chuyện. Lát nữa tôi sẽ kêu người đưa cậu đi làm kiểm tra, đồng thời nếu cậu cần nơi để thực tập, có thể đến Tạ thị để tích lũy kinh nghiệm."
Tuy rằng trong lòng anh vẫn cảm thấy Lý Kiêu có tư tâm với Phương Tử Dương, nhưng trên mặt Tạ Tranh cũng không biểu hiện ra điều gì, anh không hề keo kiệt mà xin lỗi và bồi thường cho hắn, quả thực là do anh có chút sai.
Vừa được đến bệnh viện kiểm tra miễn phí, lại còn có cơ hội thực tập ở Tạ thị. Tuy rằng là bị đấm một cái, nhưng đối với Lý Kiêu mà nói, bồi thường như vậy cực kỳ có lời, quả thực chính là cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống. Nếu tin tức này truyền đi, hẳn là sẽ có một đám người đến xếp hàng chờ Tạ Tranh đấm nhỉ?
Lý Kiêu đang ôm bụng nhất thời cảm thấy không đau nữa, hắn kinh hỉ gật đầu, "Cảm ơn Tạ tổng. Không sao cả, đều là hiểu lầm, đều tại tôi không chú ý nói chuyện."
Lời nói này lập tức khiến Tạ Tranh hài lòng, "Ừm, cậu biết là tốt rồi, Phương Tử Dương tuy rằng là con trai, nhưng vẫn phải bảo trì khoảng cách một chút."
Ví dụ như việc khi nấu cơm lấy lòng con người ta thì đừng có cởi áo này nọ ra, nhìn rất là kỳ cục!
Hai người Tạ Tranh và Lý Kiêu vui vẻ trò chuyện. Nhưng Phương Tử Dương nghe được liền cảm thấy khó chịu.
Tuy rằng cậu thích đàn ông, cũng là người ở bên dưới, nhưng cậu vốn dĩ là đàn ông, nắm giữ thiên tính của đàn ông. Loại thái độ này của Tạ Tranh là ý gì? Nghe giống như là cậu mà tiếp xúc với người đàn ông khác thì không còn thuần khiết nữa vậy? Cậu cũng đâu phải cô gái nhỏ mà phải chú ý thanh danh? Tạ đại tổng quản này có phải là có chút quá phận rồi hay không vậy?
Phương Tử Dương không nhịn được chen miệng nói, "Tạ đại ca, tôi cũng là nam nhân!"
Cho nên việc cậu có bạn bè kề vai sát cánh rất là bình thường có được hay không a...
"Tôi biết." Tạ Tranh nghe vậy gật gật đầu.
Sau đó đặc biệt nghiêm túc giáo dục Phương Tử Dương, "Nhưng bề ngoài của em quá đẹp, những người con trai đẹp như vậy cũng rất là nguy hiểm. Trước đây không có ai dạy em những kiến thức này, nhưng bây giờ có tôi ở đây, tôi sẽ thay mặt anh trai em chăm sóc cho em thật tốt."
Phương Tử Dương:... Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Thế nhưng Lý Kiêu hắn thích nữ nhân, không thích nam nhân!"
Tạ Tranh nghe vậy không có trả lời ngay, mà là nhìn Phương Tử Dương, sau đó lại nhìn Lý Kiêu.
Anh lại lần nữa cây ngay không sợ chết đứng, cường điệu nói, "Với ngoại hình này của em, người đứng núi này trông núi nọ rất là bình thường."
Đứng núi này trông núi nọ - Lý Kiêu: "..."
Bí thư Lý: Đây là lần đầu tiên hắn thấy ông chủ của mình ngang ngược đến không biết lý lẽ như vậy á!
Đối mặt với Tạ Tranh như vậy, Phương Tử Dương triệt để không còn gì để nói, dùng đạo lý bình thường để nói chuyện với đối phương hoàn toàn không được.
Vì thế cậu chỉ có thể bất đắc dĩ nói, "Tạ đại ca, anh yên tâm, tôi không phải đứa nhỏ, lời anh nói tôi đều hiểu. Hơn nữa tôi cũng đã tôi là tôi có người mình thích, tôi là người rất chung thủy, khi chưa xác định tâm ý đối phương, tôi nhất định không xằng bậy đâu."
Nhìn qua thì thấy cậu có vẻ không quá quan trọng trong sạch, nhưng cậu tương đối bảo thủ, nếu không sao cậu và Tạ Văn Húc đính hôn lâu như vậy, mà quan hệ của cả hai chỉ dừng ở giai đoạn nắm tay.
Dù sao nếu không chịu chú ý rất dễ nhiễm bệnh a, cậu cũng không muốn chết sớm như vậy.
Nghe nói như thế, ngón tay của Tạ Tranh động động, "Nói như vậy, cậu thích chủ nhân của chiếc nhẫn kia lắm sao?"
"Đương nhiên." Phương Tử Dương không chút do dự gật đầu, nói dối không chớp mắt.
"Anh ấy là người tốt nhất trên thế giới này, cho dù anh ấy không thích tôi cũng không thay đổi được sự yêu thích của tôi đối với anh ấy. Trước đây tôi nhỏ tuổi không hiểu rõ, nhưng bây giờ tôi hiểu được, anh ấy chính là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng tôi." Đó là cha của con cậu, sao có thể không đặc biệt chứ?
Lời Phương Tử Dương nói quá chân thành, nghe không ra chút giả vờ nào.
Tạ Tranh sửng sốt.
Sau đó...
Sau đó lỗ tai lại chậm rãi đỏ lên. Anh cảm thấy lá gan của người này còn lớn hơn với tưởng tượng của anh.
Vậy là cậu đã thích anh đến mức này rồi sao? Oong... Trước mặt nhiều người như vậy, sao có thể nói những lời như thế chứ.
Tạ Tranh mím môi, khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên, nhìn tâm ý của Phương Tử Dương, tâm tình anh không hiểu sao lại có hơi lâng lâng, sau đó mới gật đầu, "Được rồi, tôi tin tưởng em. Nhưng em vẫn phải có chừng mực một chút, lòng người khó dò, nên có tâm phòng bị người, nếu em xảy ra chuyện gì, tôi không cách nào bàn giao với anh trai của em."
"Ừ." Phương Tử Dương gật đầu, cậu thật sự không muốn cùng Tạ Tranh xoắn xuýt vấn đề thế này.
Thấy cậu nghe lời như thế, Tạ Tranh thoả mãn cực kỳ.
Sau đó như nghĩ đến cái gì, "Đúng rồi, mới nãy nghe nói các em định ra ngoài ăn cơm? Tối nay tôi cũng có chút rãnh."
Lời ít ý nhiều, đây chính là "tôi cũng muốn đi".
Lý Kiêu không sao cả.
Nhưng Phương Tử Dương hơi khó xử, "Ừm, định ra ngoài ăn, nhưng là một quán ăn ven đường, vị trí còn là ở gần khu chợ đêm."
Cái tên Tạ Tranh siêu cấp khiết phích này, cậu chỉ sợ anh bị tắc nghẽn cơ tim mà thôi. Từ nhỏ đến lớn đừng nói là ăn quán ven đường, sợ là chai nước khoáng Tạ Tranh cũng chưa từng uống qua đi?
Dù cho là cậu, đời trước sau khi bị đuổi khỏi Phương gia, mới bất đắc dĩ mà thể nghiệm quán ven đường đông người, do đó mới yêu thích những nơi như thế này.
Đúng như dự đoán, Tạ Tranh nghe được sẽ đến quán ăn ven đường liền nhíu mày.
Anh cũng không phải ghét bỏ gì, chỉ là đơn thuần có chút ưa sạch sẽ, đối với người có nếp sống cẩn thận tỉ mỉ đạt tới trình độ cao như anh, nghe đến nơi quán ăn ven đường ở chợ đêm đông người... Quả thực có chút khó mà tưởng tượng được.
Bất quá, một thanh niên sống trong nhung lụa như Phương Tử Dương còn làm được, anh tại sao không được chứ?
Tạ Tranh không do dự quá lâu, rất kiên định đáp, "Tối nay tôi đặc biệt rãnh."
Bí thư Lý yên lặng nhìn lịch trong điện thoại một chút, rất sáng suốt cúi đầu yên lặng, không dám hó hé gì cả.
Đã nói đến mức này, Phương Tử Dương còn có thể làm sao?
Vẻ mặt cậu đau khổ nói, "Vậy Tạ đại ca hôm nay rãnh như vậy, không bằng chúng ta cùng nhau đi được không?"
"Được." Tạ Tranh lập tức gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc có chút nhảy nhót.
Phương Tử Dương: "..."
Phương Tử Dương cảm thấy lời đồn không đáng tin một chút nào, ngày hôm nay, hình tượng của Tạ tổng ở trong lòng cậu triệt để đổ nát.
Mười phút sau, Phương Tử Dương cùng Lý Kiêu che mặt ngồi lên chiếc xe Maybach có giá trị ngàn vạn, nhanh chóng chạy đến chợ đêm...
Tuy rằng dẫn theo một đứa con ghẻ, nhưng mà tâm tình ăn uống của Phương Tử Dương cũng không bị ảnh hưởng.
Ăn ở quán ven đường là một trong những chuyện vui ít ỏi ở đời trước của cậu.
Thời điểm khi cậu bị đuổi khỏi Phương gia, cái gì cũng không mang. Vật đáng tiền duy nhất là bộ quần áo hàng hiệu trên người và đồng hồ đeo tay.
Vì sinh hoạt, cậu chỉ có thể đem bán hai thứ đó, hàng đã xài rồi cũng không bán được với giá quá cao.
Chút tiền đó căn bản không đủ cho cậu sống phung phí như trước, không còn cách nào đành phải đến một tiểu khu thập phần hỗn loạn.
Sau một quảng thời gian dài chỉ ăn thức ăn nhanh, quán ăn ven đường, mì ăn liền, hay chính đống đồ ăn hắn ám do bản thân nấu ra...
Lúc vừa mới bắt đầu thật sự rất khó có thể chịu đựng, nhưng cậu không có tư cách để ghét bỏ. Mãi đến về sau, thậm chí cậu còn rất thích những quán ăn ven đường. Ngồi trên một cái ghế nhỏ, nghe mọi người xung quanh vui cười đùa giỡn, được ông chủ quán nhiệt tình mời chào nói chuyện phiếm...
Từng sống một cuộc sống hắc ám kia, nhận được thiện ý đến từ những người xa lạ, không hiểu sao cậu lại có được chút an ủi.
Hơn nữa cậu phát hiện ra mùi vị của quán ăn nhỏ còn không kém hơn các cửa hàng lớn, mùi vị thực sự rất ngon.
Mà cậu đặc biệt yêu thích một cái sạp hàng. Ông chủ là một người đàn ông mập mạp trung niên, một tay quét dầu lên xiên nướng, một tay rắc gia vị, sườn nướng, tôm cay, ruột nướng, rau hẹ nướng,... mùi vị thực sự rất tốt, lại thêm một chai bia, đây chính là tư vị của mùa hè.
Nhớ đến lại khiến Phương Tử Dương chảy nước miếng.
Sau khi sống lại cậu vẫn luôn không có cơ hội để ăn, bây giờ đã rời khỏi Phương gia, cậu cuối cùng cũng được giải phóng thiên tính.
Bất quá...
Nửa giờ sau.
Tạ Tranh mặt không có cảm xúc ngồi trên một băng ghế cũ, trước mặt là một cái bàn đầy dầu mỡ, chung quanh đều là tiếng cười huyên náo.
Tiếng ly bia chạm nhau, tiếng cười nói khoác lác, hay nhóm người vung tay giao chân với nhau. Dưới chân sẽ có vài cái xương do ai đó vô tình vứt xuống.
Tạ Tranh nhếch môi, tâm lý đều sắp vỡ vụn ra rồi!
Tuy rằng anh đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng hiện thực vẫn có chút vượt qua dự liệu, cái này so với cảnh trên phim truyền hình còn muốn kinh khủng hơn, anh hình như đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của chính mình.
Bí thư Lý nhìn bộ dáng lạnh nhạt của anh, thực sự không nhịn được mà kiến nghị, "Ông chủ, kỳ thực tối nay chúng ta còn có một cuộc họp, anh xem chúng ta có nên..." đi thôi!
Ông chủ đánh thương của hắn, mặc âu phục giày da lại đến một nơi như thế này, hắn thực sự rất đồng tình. Dù bây giờ ông chủ muốn lâm trận bỏ chạy, hắn tuyệt đối cũng sẽ không cười vào mặt anh ấy, thề!
Ông chủ của hắn còn chưa từng uống qua bình nước khoáng nào, làm sao có thể ăn ở quán ven đường ở chợ đêm chứ! Hắn còn nhìn không nổi có được hay không.
Đối với đề nghị này, Tạ Tranh đặc biệt muốn giơ tay gật đầu đồng ý.
Nhưng mà...
Tầm mắt nhìn qua thân ảnh đang tươi cười gọi món với chủ quán của Phương Tử Dương. Thanh niên đang vui vẻ như vậy, nếu anh bỏ đi thì cậu sẽ cảm thấy như thế nào? Cho rằng anh là một người không có gì đặc biệt? Hay khổ sổ thương tâm? Hay là thất vọng đến cực điểm?
Nhất định là buồn lắm nhỉ, dù sao cậu ấy cũng thích anh như vậy cơ mà, tính cách của cậu ấy lại đơn thuần mẫn cảm.
Tạ Tranh hoàn toàn quên mất thân phận chủ nhân chiếc nhẫn của mình còn chưa công khai, anh suy nghĩ một chút rồi căng mặt lên nói, "Không cần, hôm nay nghỉ ngơi."
Nói xong, Tạ Tranh lại dùng ánh mắt thâm trầm nhìn bí thư Lý, "Tôi biết cậu làm thư ký cho tôi rất nhiều năm, gặp qua rất nhiều người, trường hợp gì cũng từng thấy, đối với những nơi như thế này trong lúc nhất thời cậu không quen cũng có thể hiểu được. Nhưng nhân viên làm việc ở Tạ thị, chức nghiệp của cậu còn chưa đủ đâu, là một nhân viên xuất sắc của Tạ thị, cậu cần phải đối mặt với tất cả tình cảnh mà không nguy không loạn."
"Nhưng nhìn vào những nỗ lực những năm này của cậu, ngày hôm nay tôi cho phép cậu làm càn một lần. Bây giờ cậu có thể thanh tràng nơi này một chút, tôi nghĩ hoàn cảnh yên tĩnh có lẽ sẽ khiến cậu thoải mái hơn."
Bí thư Lý run rẩy khóe miệng, "Ông chủ, kỳ thực tôi không sao cả, lúc đi học tôi thường đến những nơi như thế này để làm thêm."
Tạ Tranh lộ ra ánh mắt không đồng ý, nghiêm túc nói, "Bí thư Lý, ở trước mặt tôi cậu không cần nói dối, tôi có thể hiểu được. Chi phí thanh tràng nơi này tôi có thể chi trả cho cậu, đây chính là phúc lợi khi cậu làm việc ở Tạ thị, không cần phải giả bộ."
Phúc lợi như vậy hắn có thể không nhận được hay không! QAQ
Bí thư Lý rưng rưng nước mắt, "Ông chủ, anh thật sự là một người quá tốt."
"Ừm, cậu biết là tốt rồi, cố gắng làm việc, về sau phúc lợi sẽ còn tốt hơn." Tạ Tranh mặt dày tiếp nhận lời khen.
Vì vậy chờ đến khi Phương Tử Dương cùng Lý Kiêu gọi đồ ăn xong trở lại, phát hiện khách trong cửa hàng lục tục rời đi, mà bí thư Lý biểu tình khổ bức đứng giải thích cái gì đó, rồi lại lấy điện thoại ra chuyển khoản cho khách hàng.
Bà chủ cửa hàng lại vui vẻ ra mặt, đem miếng carton đã viết chứ đặt trước cửa hàng, "Hôm nay được bao hết, tạm dừng buôn bán".
Phương Tử Dương: "..."
Lý Kiêu: "..."
Phương Tử Dương nhìn về phía Tạ Tranh, thực sự không nhịn được nói, "Tạ đại ca, anh có phải là làm hơi lố rồi không? Như vậy rất dễ lên tin tức á."
Không phải là dễ, mà là chắc chắn sẽ lên báo đó!
Ngay cả tựa đề cậu cũng nghĩ xong luôn rồi, "Khiếp sợ! Tạ tổng giá trị ngàn tỷ đồng lại mang tiểu thiếu gia đến quán ăn ven đường ở chợ đêm! Đây rốt cuộc là không có đạo đức hay là mất đi nhân tính..."
Mất mặt đến không dám gặp người luôn á
"Không sao." Nhưng Tạ Tranh rất bình tĩnh, anh móc điện thoại ra gọi, "Tiêu tổng? Là tôi Tạ Tranh, tối nay có khả năng sẽ có một vài tin tức liên quan đến tôi, mà ngày mai tôi không muốn nhìn thấy chúng, cậu chú ý xử lý một chút..."
Sau khi cúp điện thoại mới nghiêm túc đáp lại Phương Tử Dương, "Năng lực nghiệp vụ của công ty tôi vẫn còn có thể."
Lý Kiêu cảm thấy hình tượng của thần tượng mình hoàn toàn đổ nát.
Phương Tử Dương hoàn toàn bái phục, "Tạ đại ca, anh thật là lợi hại."
"Ừm, ai cũng nói vậy cả." Tạ Tranh được khen đến lâng lâng cả người, một chút đều không nghe được ý tứ cà khịa của người ta. Đứa nhỏ này miệng lúc nào cũng ngọt hết, thật sự rất khiến người ta yêu thích.
Biểu tình của mọi người có chút vi diệu.
Bởi vì khách hàng đều được mời đi hết, cho nên tốc độ lên đồ ăn của ông chủ rất nhanh. Không đến nửa giờ, món ăn của bọn họ đều được lên đủ.
Một tô tôm siêu cay thật lớn, một tô sườn nướng,... Còn có bia, tất cả đều là thứ Phương Tử Dương muốn ăn.
Mặt thì cũng đã ném đi rồi, cậu không xoắn xuýt quá nhiều nữa, bây giờ ăn uống mới là quan trọng nhất.
"Chờ đã, để tôi chụp một tấm ảnh!" Lý Kiêu chính là người trẻ tuổi hiện đại tiêu chuẩn, hắn thường hay chụp ảnh mỹ thực đăng lên mạng xã hội, đây là một thói quen.
Trước đây Phương Tử Dương cũng rất thích làm vậy. Nhưng bây giờ tuy thân thể cậu mười tám, nhưng tâm hồn đã hai mươi tám rồi, không làm được loại chuyện trẻ trâu như thế.
Bí thư Lý cũng buồn cười, nhưng không cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ có Tạ Tranh cau mày, "Chụp cái này để làm cái gì?"
Anh chưa từng thấy trước khi ăn còn phải chụp hình, bạn bè xung quanh anh cũng chưa từng làm như vậy.
"Để đăng lên cho bạn gái của tôi xem a." Lý Kiêu thuận miệng giải thích.
"Bạn gái của tôi như một con cọp cái vậy, động một chút là muốn điều tra tôi, lần nào cũng hỏi tôi ăn gì, mặc gì, cho nên tôi phải nhớ kỹ mọi thứ mới được, nếu không liền thảm!"
"Cho nên tôi mới phải đăng ảnh lên cho cô ấy nhìn thấy, để cô ấy có thể biết được động thái của tôi, về sau cô ấy cũng không còn điều tra tôi nữa, làm tôi vui vẻ vô cùng..." Ngữ khí Lý Kiêu mặc dù có chút bực bội, nhưng trên mặt toàn là đắc ý khoe khoang.
Bí thư Lý tức giận gõ đầu em trai mình một cái.
Phương Tử Dương cũng không nhịn được cười rộ lên, "Người anh em, anh thật thông minh!"
Lý Kiêu hất cằm lên đắc ý nói, "Bạn gái tôi nói đây mới là biểu hiện của một người đàn ông tốt. Trên thế giới ngoại trừ ba mẹ cô ấy, tôi chính là người mà cô ấy yêu nhất. Mỗi lần tôi đăng bài, cô ấy đều để lại bình luận. Bạn học của tôi đều ghen tỵ tình yêu của chúng tôi đó. Không tin thì cậu cứ xem!"
Bí thư Lý che mặt.
Phương Tử Dương gật đầu phụ họa, nở một nụ cười tươi rói.
Lỗ tai Tạ Tranh giật giật, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau đó anh đưa tay về phía Lý Kiêu, biểu tình nghiêm túc như đang nghe nhân viên báo cáo, nói: "Tôi không tin, đưa tin xem một chút."
Không khí lại quỷ dị thêm một lần nữa...
Nụ cười của Lý Kiêu bỗng nhiên cứng ngắt, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện vài chữ: Tú ân ái sẽ phải chết!
Tạ Tranh lợi dụng "cường quyền", thành công lấy được điện thoại di động, bắt đầu thỏa mãn tâm tình hiếu kỳ của mình.
Vòng bạn bè của Lý Kiêu rất đơn giản, ngoại trừ chia sẻ nội dụng học tập thi cử, còn lại xác thực đều là những tấm ảnh ăn cơm cùng bạn bè, còn có... tú ân ái với bạn gái.
Đầu tiên Tạ Tranh mở vòng bạn bè của Lý Kiêu ra. Sau đó nhìn tấm ảnh bạn gái của hắn, rồi so sánh với Phương Tử Dương một chút. Cuối cùng anh cho ra một kết luận: Tuy rằng bạn gái Lý Kiêu không đẹp bằng cậu ấy, nhưng nhìn bộ dáng Lý Kiêu hẳn là rất thích cô gái này, chắc sẽ không phát sinh chuyện đứng núi này trông núi nọ đâu.
Tâm lý nghi ngờ của Tạ Tranh đối với Lý Kiêu cũng giảm bớt phân nửa. Sau đó mới lướt xem vòng bạn bè của hắn tiếp.
Lướt đến từng cái, Tạ Tranh càng cảm thấy hứng thú, đặc biệt là các bức ảnh mà Lý Kiêu chụp cùng bạn gái khi trải qua các ngày lễ kỷ niệm, anh cảm thấy rất thích.
Thời điểm lui ra, anh không cẩn thận vô tình nhìn thấy đoạn bình luận của Lý Kiêu và bạn gái.
Bên trên là bức ảnh Lý Kiêu không mặc áo thấy được cơ bụng, sau đó bạn gái Lý Kiêu gửi một cái meme hai mắt long lanh phát sáng đối với cơ bụng của Lý Kiêu.... Nhìn thấy vậy, Tạ Tranh bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ.
Anh không chút nào phát hiện bầu không khí ở đây quỷ dị đã hơn mười phút.
Tạ Tranh xem kỹ tất cả bài viết của Lý Kiêu xong, mới trả lại điện thoại cho hắn, sau đó nhìn về phía Phương Tử Dương nói, "Đưa điện thoại của em đây cho tôi."
Phương Tử Dương: "..."
Phương Tử Dương có chút mơ màng lấy điện thoại ra.
Mặt Tạ Tranh không hề có cảm xúc nhận lấy điện thoại, rồi cầm điện thoại của chính mình ra, ở trước mặt Phương Tử Dương, trực tiếp thêm bạn tốt.
Sau đó mới đàng hoàng trịnh trọng giải thích, "Lúc trước quên mất chuyện này, điện thoại này tôi thường mang theo bên người, nếu như em có chuyện gì thì có thể gửi tin nhắn trực tiếp cho tôi, như vậy sẽ tiện hơn. Về sau dù là sáng hay tối, trước khi đi ngủ cũng phải gọi video cho tôi, tôi muốn đảm bảo rằng là em sống một mình an toàn."
Đối với việc Phương Tử Dương từ chối dọn đến biệt thự của Đường Huân, anh rất là không đồng ý.
Nhưng nếu cậu có thể gọi video mỗi ngày... Ừm... anh miễn cưỡng tiếp thu vậy.
Tạ Tranh đối với hành động của chính mình rất là hài lòng.
Sau đó anh mới xoa xoa cái đầu của cậu, nhìn vẻ mặt đang dại ra của Phương Tử Dương, tiếp tục nói, "Được rồi, các em tiếp tục ăn đi, tôi trở lại xe hóng mát một chút."
Không chờ mọi người đáp lại, Tạ tổng mang theo suy nghĩ của chính mình, động tác đoan chính vững vàng, nhưng tốc độ lại cực nhanh đi đến chiếc xe Maybach đang đậu ở đầu phố.
Lần thứ hai lấy điện thoại ra, dưới ánh mắt vi diệu của tài xế, anh muộn tao chụp một tấm ảnh, chọn một tấm mà anh cho là đẹp nhất, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
Bài viết: Ngày hôm nay ăn cơm cùng bạn, thật vui!
Đặc biệt còn cài thông báo khi đối phương đã xem được bài viết.
Tài xế: Cảm giác ngày hôm nay ông chủ có chút khờ...