Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 80



“Cô ta nói gì với cậu?”

Ôn Dạng dịu dàng hỏi thăm, dù sao cũng đã tới đây rồi, cô cầm lấy chai bia rót cho mình và Dư Tình một ly. Ly bia của Dư Tình đã uống được một nửa, cô ấy nhấp thêm một ngụm bia rồi đáp: “Cô ta khuyên tớ từ bỏ cuộc thi.”

Ôn Dạng đang bưng ly bia thoáng khựng lại, nhìn Dư Tình hỏi: “Vì sao?”

Dư Tình cười khẩy: “Cô ta dùng chiêu bài tình cảm, kể lể rằng hồi còn ở trường nếu không có cô ta giúp đỡ thì tớ đã không thể suôn sẻ giành được giải thưởng trong các cuộc thi, rằng chính cô ta đã dìu dắt tớ trong các dự án sau này. Rồi còn bảo nếu không nhờ cô ta thì sau khi ra trường tớ cũng chỉ là đứa làm công, làm trợ lý cho người khác. Cô ta nói, sở dĩ cô ta cho tớ cơ hội tự đảm nhiệm công việc là vì cô ta tin tưởng tớ. Nhờ vậy mà tớ mới có thể trưởng thành nhanh chóng, không có cô ta sẽ không có tớ của ngày hôm nay.”

Ôn Dạng nghe mà không thể tin nổi: “Ý cô ta là cậu có được như ngày hôm nay là nhờ công lao của cô ta?”

Dưới ánh sáng mờ ảo, tầm mắt Dư Tình chạm vào mắt Ôn Dạng, khẽ gật đầu nói: “Tớ biết ơn cô ta, bé Dạng à, là thật lòng biết ơn. Không thể phủ nhận những gì cô ta nói là sự thật, mạng lưới quan hệ của cô ta rộng hơn tớ, hồi còn đi học cô ta đã tranh thủ được rất nhiều dự án tốt, đó cũng là điểm yếu của tớ. Tớ tin vào năng lực của mình, nhưng về khoản giao tiếp xã hội thì tớ quả thực không giỏi. Tớ nóng tính, không thể xử lý tốt các mối quan hệ phức tạp.”

“Tớ luôn biết ơn cô ta, nên mọi hoạt động phát triển của studio chúng ta luôn hạn chế đụng chạm với bên họ. Tớ không muốn đối đầu trực tiếp với cô ta, cho dù chúng ta làm gì cũng không liên quan đến cô ta, đúng không?”

Ôn Dạng gật đầu: “Đó là lẽ dĩ nhiên. Mỗi người một con đường, Nam Thành rộng lớn vậy, chẳng lẽ không thể chứa nổi hai studio sao?”

“Thế nhưng hôm nay cô ta lại dùng tình cảm trước kia để ép tớ từ bỏ cuộc thi. Nào là giờ có bà Phó làm thương hiệu rồi, chẳng lẽ còn lo không có đơn hàng sao? Rồi ban giám khảo chắc chắn sẽ e dè thân phận của cậu. Nghe đến đây là tớ muốn nổi điên, đứng bật dậy mắng cô ta té tát. Sau đó bọn tớ cãi nhau một trận, giống hệt như cái hồi ở studio của cô ta vậy.”

“Cãi nhau xong tớ cảm thấy đau lòng vô cùng. Lúc trước tôi rất tin tưởng cô ta, xem cô ta như chị gái của mình, lần nào có tiền thưởng tớ cũng mua túi xách đồ hiệu đắt tiền tặng cô ta. Tớ từng biết ơn cô ta đến vậy, cuối cùng cô ta lại trở mặt thành ra thế này. Mệt mỏi thật sự!”

Ôn Dạng đặt ly bia xuống, an ủi cô ấy: “Cô ta đã thay đổi rồi, không còn là đàn chị luôn hết lòng vì cậu như hồi còn đi học nữa đâu. Cậu cũng biết mà, studio của cô ta bây giờ chẳng khác nào gánh hát rong, năng lực của cô ta lại kém hơn cậu, thế nên vị thế ở studio rất dễ dàng gặp nguy cơ. Chúng ta tham gia cuộc thi hẳn đã đe dọa không ít đến cô ta. Nói ra cũng đúng, có lẽ thân phận của tớ bây giờ đã có chút tiếng nói.”

“Nhưng cậu phải tin là cuộc thi này là cuộc thi cấp thành phố, hoàn toàn công bằng, Phó Hành Chu cũng không có hứng thú nhúng tay vào chuyện này, đây là chuyện của tớ, anh ấy sẽ tôn trọng.”

Dư Tình khẽ gật đầu, cũng vòng tay ôm lấy Ôn Dạnh: “Tớ biết mà. Tớ cũng có một niềm tin như thế. Chúng ta tham gia thi đấu không phải cho bản thân, chúng ta là vì cả studio.”

“Đúng, trước tiên là vì studio, sau mới là vì chính mình. Đặc biệt là cậu, năng lực của cậu rất mạnh, phải cho mọi người được chiêm ngưỡng.”

Dư Tình đáp “ừm” hai tiếng.

Nói chuyện với Ôn Dạng xong, trong lòng Dư Tình cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô ấy luôn ghi nhớ lòng tốt của đàn chị, nhưng cô ấy không muốn sự biết ơn đó biến thành con bài mặc cả để Lưu Ngu lấy ra uy hiếp mình, chính vì vậy cô ấy mới cảm thấy nguội lạnh.

Đã có lúc Dư Tình muốn lùi bước vì những lời lẽ đầy đạo lý của Lưu Ngu, từ bỏ cuộc thi này, bởi vì cô ấy không muốn trở thành kẻ vong ân bội nghĩa. Nhưng làm vậy rồi cô ấy làm sao có thể đối diện với Ôn Dạng, đối diện với cả studio đây? Thế nên, cuối cùng Dư Tình mới cãi nhau với cô ta.

Ôn Dạng hỏi: “Cậu gọi nhiều bia thế này là muốn uống say mèm à?”

Dư Tình buông Ôn Dạng ra, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đưa cho Ôn Dạng xem tờ thực đơn, phía trên là nét chữ nguệch ngoạc của ông chủ, ghi là quán bar mới ra chương trình khuyến mãi giảm giá cạnh tranh với quán bên cạnh.

Mua một tặng thêm hai, dù có lỗ vốn cũng phải dìm chết quán bar bậy bạ toàn trai đẹp khoe múi kế bên.

Ôn Dạng ngơ ngác: “Hả?”

Dư Tình cười lớn, chỉ vào tờ thực đơn rồi nói: “Tớ không có thấy tờ thực đơn này, gọi rồi người ta mới bưng ra gấp ba lần, là bao nhiêu đây đó. Với lại cậu nhìn nét chữ này xem, người thường nào đọc hiểu cho nổi?”

“Tớ phải nhìn cả buổi mới hiểu nó viết gì, giờ tự nhiên thấy hơi tiếc, biết vậy sang quán bên cạnh uống rồi.”

Ôn Dạng khẽ cười, đáp: “Hết cách rồi, đành phải uống thôi.”

Dư Tình gật gù, rót bia cho Ôn Dạng, hỏi dò: “Ông xã cậu đâu rồi? Gọi cậu ra ngoài như vậy chắc anh ấy giận lắm hả?”

“Anh ấy không giận, anh ấy có việc đột xuất phải qua công ty rồi.”

“Ồ, vậy chúng ta cứ uống đi, lát nữa kêu anh ấy tới đón cậu.”

Ôn Dạng mỉm cười.

Cũng lâu lắm rồi cô chưa uống bia lạnh.

Giờ đã đến đây rồi, uống một chút cũng không sao.

Hơn nữa gọi một phần mà được ba phần, cũng không gói mang về được, bảo sao bàn nào bàn nấy đều kín chỗ hết. Ôn Dạng và Dư Tình gọi vài món ăn nhẹ, vừa ăn vừa nhâm nhi ly bia. Quán bar này tuy không có trai đẹp khoe múi, bù lại có nhạc piano du dương êm tai, không gian tao nhã lịch sự.

Cứ thế, hai người vừa uống vừa trò chuyện.

Màn đêm dần buông xuống.

Trước khi đi Ôn Dạng đã nhắn tin cho Phó Hành Chu nói Dư Tình có việc muốn gặp cô, nên cô đến quán bar rồi. Phó Hành Chu giải quyết xong công việc thì chạy thẳng đến quán bar, vừa bước vào trong đã nhìn thấy mớ chai lọ chất đầy trên bàn, thầm biết các cô đã uống không ít. Hai cô gái đang cầm ly bia, cười hớn hở chơi oẳn tù tì. Hôm nay cô không trang điểm, để  mặt mộc, hàng mi dài cong vút đầy kiêu hãnh.

Phó Hành Chu nhìn thêm một lúc, bật cười rồi tiến lại gần nắm lấy cổ tay cô.

Ôn Dạng đã ngà ngà say, ngoảnh đầu nhìn vào mắt anh, giọng nói mềm mại: “Anh đến rồi à?”

“Ừm.”

“Về nhà nhé?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Ôn Dạng chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn thấy Phó Hành Chu tới, Dư Tình ‘hi’ một tiếng rồi thôi không chơi nữa, đẩy đẩy Ôn Dạng: “Nhanh, đi với chồng cậu đi kìa.”

Ôn Dạng thuận theo lực đẩy của Dư Tình ngã vào lòng Phó Hành Chu đang kéo cô dậy. Mùi đàn hương thoang thoảng trên người anh phả vào mặt cô. Mà anh cũng ngửi thấy mùi bia và mùi hương trên tóc cô, anh quay lại ra hiệu cho Tưởng Dược. Tưởng Dược gọi chủ quán tới thanh toán, cầm túi đưa cho cô Ôn, sau đó định đỡ Dư Tình, Dư Tình cũng đã ngà ngà say, không thể tự đi được.

Dư Tình vừa định đứng dậy thì điện thoại đổ chuông, cô ấy bấm nút nghe, là Từ Nhứ gọi đến.

Giọng nói truyền ra từ loa: “Đang ở đâu vậy?”

Dư Tình cúi đầu lắp bắp đáp: “Quán bar, làm gì vậy, quán bar.”

Từ Nhứ nghe vậy thì hỏi tiếp: “Còn ai nữa?”

“Ôn Dạng đó, Ôn Dạng chứ còn ai nữa!”

Từ Nhứ: “Cô say rồi à? Ôn Dạng cũng say luôn hả?”

Dư Tình: “Tôi chưa say.”

Nói xong, cô ấy cúp điện thoại, vịn tay Tưởng Dược đứng dậy. Tưởng Dược đang đỡ cô ấy ra ngoài thì đúng lúc Từ Nhứ từ quán bar kế bên bước vào, vừa vào cửa đã thấy Phó Hành Chu bế Ôn Dạng đi ra. Đôi giày cao gót của Ôn Dạng móc hờ trên đầu ngón chân, Từ Nhứ liếc mắt nhìn Ôn Dạng, thấy cô như đang ngủ, gương mặt đỏ bừng vì say.

Từ Nhứ nhìn Phó Hành Chu, khẽ gật đầu chào: “Tổng giám đốc Phó.”

Phó Hành Chu ừ một tiếng, cũng khẽ gật đầu với anh ấy rồi đi ra ngoài.

Anh nói với Tưởng Dược: “Sếp Từ muốn đưa Dư Tình đi thì phải hỏi ý của cô ấy đã.”

Tưởng Dược gật đầu: “Vâng.”

Sau khi Phó Hành Chu bế Ôn Dạng rời đi, Từ Nhứ bước vào quầy bar. Tưởng Dược đang đỡ Dư Tình, cô ấy hơi khó chịu, muốn nôn, tựa vào người Tưởng Dược. Tưởng Dược bèn né người ra sau một chút, nhưng vẫn đỡ lấy cô ấy. Anh ấy rất chuyên nghiệp, xách luôn cái túi cho Dư Tình. Từ Nhứ nhìn thấy thế bèn đưa tay quơ quơ trước mặt Dư Tình, hỏi: “Lưu Ngu lại tìm cô gây sự à?”

Dư Tình ngước mắt lên, cô ấy để tóc ngắn, đôi mắt rất đẹp. Cô ấy nói: “Sao cậu biết, sao cậu biết hay vậy, cậu ‘liệu sự như thần’ ấy nhỉ.”

Từ Nhứ cười khẩy: “Còn cần phải đoán sao? Nhìn dáng vẻ của cô là biết rồi, sao cô còn rủ Ôn Dạng ra ngoài uống bia chi vậy?”

Dư Tình ợ một cái: “Liên quan gì tới cậu?”

Từ Nhứ nhún vai: “Không liên quan thì thôi, cậu muốn thư ký Tưởng đưa về hay để tôi đưa về?”

Dư Tình nhìn Từ Nhứ chằm chằm.

Mấy giây sau mới lên tiếng: “Đi, đi với cậu, lát nữa chơi với tôi ván game.”

“Được thôi.”

Từ Nhứ đưa tay về phía cô ấy, dìu cô ấy qua phía mình. Tưởng Dược thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhớ điều muốn hỏi: “Cô Dư, cô còn tỉnh táo chứ? Chắc là quan hệ giữa cô với sếp Từ không tầm thường, lẽ ra tôi không nên ngăn cản, nhưng tôi vẫn mong cô có thể trả lời tôi.”

Dư Tình ngoái đầu nhìn Tưởng Dược, cười nói: “Ừm, tôi còn tỉnh táo, tôi chưa có say, chút bia này nhằm nhò gì. Cảm ơn anh, thư ký Tưởng.”

Tưởng Dược cười nói: “Không có gì.”

Anh ấy quay sang nói với Từ Nhứ: “Sếp Từ, vậy phiền anh chăm sóc cô Dư nhé.”

Từ Nhứ gật đầu: “Được, anh yên tâm đi.”

Tưởng Dược mỉm cười, rời khỏi quán bar. Chiếc xe màu đen dừng ở ngoài, anh ấy bước xuống bậc tam cấp, đi về phía ghế lái. Vách ngăn được nâng lên, Ôn Dạng tựa vào lòng Phó Hành Chu, vừa mơ màng lại lười biếng, mái tóc suôn mượt chạm đến eo, mềm mại như lụa trong lòng bàn tay anh. Cô vùi mặt vào cổ anh, cọ qua cọ lại.

Đôi môi đỏ mọng.

Nhìn dáng vẻ say mèm của cô, Phó Hành Chu khẽ vuốt tóc cô, nhẹ giọng hỏi: “Tối nay Dư Tình tìm em nói chuyện gì vậy?”

Ôn Dạng mềm mỏng đáp: “Chuyện cuộc thi. Đàn chị của cô ấy muốn bọn em bỏ cuộc, lấy chiêu bài tình cảm ra uy hiếp.”

Phó Hành Chu nhướn mày.

“Rồi sao nữa?”

Ôn Dạng nhỏ nhẹ nói: “Đương nhiên là bọn em không đồng ý, bọn em thi đấu là vì studio, đâu thể nào thỏa hiệp được. Huống hồ bọn em vẽ vời cực khổ như thế, dễ gì từ bỏ? Cô ta đúng là rất quá đáng.”

Phó Hành Chu nghe vậy bèn nói: “Ừm, đúng vậy.”

Ôn Dạng nhìn anh.

Phó Hành Chu cụp mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Dạng nói: “Anh nói xem, có phải là bọn em dễ bắt nạt quá không? Thế nên ai cũng ức hiếp bọn em.”

Phó Hành Chu cọ cọ chóp mũi cô: “Không phải đâu, là bởi vì bọn em quá lương thiện. Lương thiện không sai, sai là ở họ.”

Ôn Dạng khẽ chớp mắt: “Đúng là vậy.”

Phó Hành Chu thuận thế hôn lên môi cô.

Không bao lâu sau, bóng cây lướt qua chiếc xe màu đen, bên trong xe kín mít, nếu có thể nhìn vào thì sẽ thấy Ôn Dạng đang vòng tay qua cổ Phó Hành Chu, chủ động hôn anh. Người đàn ông dùng một tay ôm eo cô, mái tóc dài xoăn nhẹ phủ lên hai người, Ôn Dạng thở gấp, hai má càng thêm đỏ ửng. Người đàn ông lại nghiêng đầu hôn lên cổ cô, sau đó từ từ đi xuống dưới, rồi lại như đang trêu chọc mèo con mà không chịu tiến thêm phân nào nữa.

Ôn Dạng chống trán lên trán anh, đưa tay cởi cúc áo.

Nhưng hai người vẫn đang ở trong xe, Phó Hành Chu khẽ cắn nhẹ một cái cho cô đỡ thèm.

Cho đến khi xuống xe.

Bãi đậu xe ngầm yên ắng, Tưởng Dược không xuống xe. Trên người Ôn Dạng khoác chiếc áo vest đen của Phó Hành Chu, được anh ôm eo đi lên lầu.

Trong nhà yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ, rèm cửa sổ sát đất được kéo kín mít. Phó Hành Chu dựa người vào sô pha, kéo cô lại gần, tiếp tục ‘công việc’ đang dang dở. Dưới tác động của men say, cuối cùng Ôn Dạng cũng có được thứ mình muốn.

Đôi mắt cô long lanh ngấn nước, cơ thể run rẩy, mỗi tấc da thịt đều vô cùng nhạy cảm.