Khi còn bé, Minh Mị từng một lần sốt cao suýt chết, sau khi hạ sốt, bất ngờ có được trí nhớ siêu phàm, trên cơ bản có thể khái quát là "Đã gặp thì sẽ không quên", tương đương với việc có thêm một buff trên con đường học tập, từ đó về sau, vị trí số một của nàng chưa bao giờ có đối thủ.
Lúc này, trong đầu nàng không ngừng lướt qua những ký ức chuẩn bị bài vào tối qua, sau khi thu thập đầy đủ, nàng cao giọng nói: "[Đằng vương các tự], tác giả Vương Bột. Sáng tác ở quận Dự, phủ Hồng mới. Tinh phân cánh chẩn, tiếp hoành lư. Vạt áo Tam Giang, mang Ngũ Hồ, khống chế gai hoang, dẫn âu càng. Vật hoa thiên bảo, long quang tàn tích Ngưu Đấu; địa linh nhân kiệt, tử hạ trần..."
Không thiếu một chữ, không sai một chữ, ngay cả cách phát âm cũng hoàn toàn chính xác.
Cuối cùng, nàng lại nói thêm: "Dạ thưa, bây giờ lão sư có thể tin là em đã chuẩn bị bài rồi chưa?"
Giáo viên ngữ văn hơi kinh ngạc, đây không đơn thuần là "chuẩn bị bài trước" liền có thể làm được, trừ phi phải tận lực dùng nhiều thời gian để học thuộc, nếu không sẽ chẳng thể chuẩn xác và trôi chảy như vậy.
Xem ra đã thật sự trách lầm nàng rồi.
Thế là giáo viên ngữ văn bảo nàng ngồi xuống, quay đầu nói với lớp trưởng Phương Y Y: "Lớp trưởng, tan học nhớ nói với chủ nhiệm của mấy em, nhờ thầy ấy kiểm tra camera một chút, xem ai đã lẻn vào lớp xé sách của em ấy."
"Dạ."
Kết quả từ camera cho thấy, thủ phạm là Đinh Tiện Đình lớp 11 ban 16.
Hà Hi biết cô ta, cô ta là tùy tùng của Ninh Tiểu Đóa, thường xuyên đi theo sau mông Ninh Tiểu Đóa cáo mượn oai hùm, làm ra không ít việc xấu.
Cô ta dám nghênh ngang vào lớp xé sách như thế, nhất định là do Ninh Tiểu Đóa chủ mưu.
Tâm tình Hà Hi lập xuống chạm tới đáy vực.
Cô nắm chặt quần đồng phục, lông mày gần như nhíu lại thành chữ xuyên.
Tại sao lại như thế này? Lẽ nào cô thật sự là tai tinh như lời ba nuôi mẹ kế đã nói hay sao? Những ai thân thiết với cô đều sẽ gặp xui xẻo, vĩnh viễn không có kết cục tốt?
Sau tiết tự học buổi tối, Hà Hi siết chặt dây đeo cặp, cúi đầu đi về nhà.
Rừng cây phía trước đột nhiên chuyển động, cô tò mò tiến về phía trước xem xét.
Chỉ thấy Ninh Tiểu Đóa cầm đầu một nhóm lưu manh, chặn đường một nữ sinh mặc đồng phục Nhất trung Nam Châu, đòi lột sạch quần áo của nàng, chụp ảnh rồi đăng lên mạng.
Hà Hi cảm thấy bóng lưng của nữ sinh mặc đồng phục kia quen thuộc đến khó hiểu, giây tiếp theo, nữ sinh xoay người lại...
Minh Mị!
Sao lại là nàng?
Hà Hi lập tức muốn kêu cứu, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cô vội vàng chạy vào cục cảnh sát cách đó không xa.
Tuy nhiên, khi cô dẫn cảnh sát chạy tới rừng cây nhỏ, lại phát hiện ở đây không có một ai.
Cô quay đầu định giải thích với cảnh sát, lại phát hiện cảnh sát cũng đã biến mất.
Cô khó tin quay trái quay phải, bốn phía tìm tung tích của Minh Mị.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trăng, trông thấy trên mặt trăng đang phản chiếu khuôn mặt tươi cười của Minh Mị, cô cho rằng mình nhìn nhầm, liền vội vàng dụi mắt.
Lần nữa mở mắt ra, khuôn mặt tươi cười đã biến mất.
Mặt trăng tái nhợt, mờ nhạt, giống như một mảnh giấy màu phai sắc, thê lương treo trên bầu trời.
Đột nhiên, một đám sương mù đỏ thẫm vây quanh mặt trăng, nhuộm nó thành một màu đỏ đáng sợ, Hà Hi mơ hồ nhìn thấy một cánh tay bị gãy, máu chảy đầm đìa, cùng một chút kem trắng như tuyết...
"Nếu như không tại mày, mẹ mày căn bản sẽ không chết!"
"Là mày đã hại chết mẹ mày!"
"Mày mới là hung thủ giết người!"
Trên bầu trời truyền tới một giọng nói quen thuộc mà xa lạ, chợt xa rồi lại chợt gần, giống như tiếng ngâm nga từ địa ngục.
Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng quay cuồng, Hà Hi chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, cô nhắm mắt lại, dùng sức bịt tai mình, tuyệt vọng hét lên: "Tôi không có! Không phải tôi! Không phải tôi!"
"Ầm" một tiếng, Hà Hi lập tức bật dậy, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cô thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nhìn đồng hồ, 4 giờ 17 phút sáng.
Không còn buồn ngủ nữa.
Cô xoay người xuống giường, đi đến ngồi xuống trước bàn học, mở đèn bàn lên.
Lấy ra từ trong ngăn kéo hai giấy gói kẹo laser trong suốt, nhìn chúng sáng lung linh dưới ánh đèn bàn, Hà Hi âm thầm hạ quyết tâm.
Cô không thể liên lụy Minh Mị.
Cô cất giấy gói kẹo vào ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ tay tinh xảo, chọn một trang đẹp nhất rồi cẩn thận xé ra.
Cô cầm bút viết vào dòng giữa của tờ giấy ba chữ: Thư tuyệt giao.
"Bạn học Minh Mị, tôi và cậu quen biết không lâu, cũng cảm ơn cậu đã nguyện ý xem tôi là bạn. Nhưng sau khoảng thời gian ở chung, tôi nhận ra chúng ta có quá nhiều khác biệt, nói cách khác, chúng ta căn bản không phải người của cùng một thế giới. Thật ra chúng ta cũng không thích hợp làm bạn, từ nay về sau, sẽ không dây dưa rễ má, chỉ mong gặp nhau xem như không biết.
Ký tên: Hà Hi."
Một giọt nước mắt rơi xuống chữ "Hi", biến nó thành một vết mực.
Hà Hi vội rút một tờ khăn giấy lau mắt, sau đó xé một mảnh giấy khác trong sổ tay, viết lại lần nữa.
Cả ngày, Hà Hi đều giữ chặt thư tuyệt giao, chờ cơ hội thích hợp để đích thân đưa nó tới tay Minh Mị.
Tiếc là bên cạnh Minh Mị luôn có Ôn Uyển, cô chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện riêng với nàng.
Cuối cùng, trong giờ nghỉ giải lao của tiết tự học buổi tối, Minh Mị đặt bút xuống, đi tới bên bàn cô, hỏi: "Hà Hi, đi vệ sinh không?"
Hà Hi nhìn sang chỗ của Ôn Uyển, thấy cô ấy đang múa bút thành văn trên vở bài tập.
"Ôn Uyển không đi cùng cậu sao?"
Minh Mị giải thích: "Ôn Uyển chưa làm xong bài tập toán, đang bận lắm, không sao đâu, chúng ta không cần để ý cậu ấy làm gì."
Nói xong, nàng đỡ Hà Hi đứng dậy, thản nhiên khoác lấy tay cô, kéo cô đi về phía nhà vệ sinh.
Trên người nàng có một mùi hương dễ chịu, Hà Hi ở bên cạnh hơi quay đầu lại, không nhịn được hít vào, hương thơm ngập tràn khoang mũi, nhưng trong đầu cô lại là một mớ hỗn độn.
Do dự hồi lâu.
Vẫn chưa đưa ra thư tuyệt giao.
Cô thở dài trong lòng, thầm nghĩ: "Chờ một chút nữa, cho tôi thêm chút thời gian nữa thôi."
Một chút này kéo dài đến tận sau kỳ nghỉ quốc khánh.
Trong khoảng thời gian này, Minh Mị và Ôn Uyển thuận lợi vượt qua cuộc phỏng vấn của trạm phát thanh, gia nhập trạm phát thanh vườn trường, trở thành một phát thanh viên.
"Hà Hi!" Minh Mị đưa một tờ giấy vào tay Hà Hi, hớn hở nói, "Đây là lịch phát thanh của mình, cậu nhất định phải nghe đấy."
"Được."
Vào mỗi thời gian ước định, Hà Hi đều ngồi trong lớp làm bài tập, nghe giọng nói trong trẻo của Minh Mị phát ra từ radio, cảm thấy mọi đau khổ đều không sánh bằng điều này.
Thời gian yên bình luôn ngắn ngủi.
Không lâu sau, chuyện Hà Hi và Lê Tinh Tự làm bạn cùng bàn vẫn bị Ninh Tiểu Đóa biết được.
Cuối tháng mười, nhiệt độ ở thành phố Nam Châu đột nhiên hạ xuống, Hà Hi chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay trong bộ đồng phục, gió trên sân thượng thổi qua, cô không khỏi có chút run rẩy.
Ninh Tiểu Đóa đứng trước mặt cô, tức giận nói: "Ai cho mày ngồi chung bàn với Lê Tinh Tự?"
"Việc này đã xảy ra lâu rồi." Hà Hi nhỏ giọng giải thích, "Cũng không phải tôi muốn ngồi cạnh cậu ta, nhưng mà chỉ còn một chỗ..."
"Ý mày nói là tao mù à?" Ninh Tiểu Đóa hỏi lại, "Chẳng phải tao đã cảnh cáo mày tránh xa cậu ấy rồi sao?"
"Không phải vậy..."
Không đợi Hà Hi nói xong, Ninh Tiểu Đóa đã giơ tay phải lên, hung hăng tát vào mặt cô, sau đó một cước đá cô ngã khuỵu xuống đất, hét lên: "Lúc nào cũng hạ tiện! Đi chết đi!"
Hà Hi có chút đau, cắn răng định đứng dậy thì đám tùy tùng của Ninh Tiểu Đóa lại như ong vỡ tổ mà lao tới.
Hà Hi vội dùng hai tay ôm đầu, co người lại, dùng tư thế bào thai bảo hộ chính mình.
Lại một trận đấm đá.
"Mấy người đang làm gì vậy? Dừng lại cho tôi!" Một giọng nói trong trẻo vang lên ở đầu lối vào.
Lúc này đám người mới dừng lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
"Khụ khụ----"
Hà Hi bị đánh đến choáng váng, căn bản không nghe thấy âm thanh bên ngoài, sau khi nhận ra những kẻ bạo lực đã dừng lại, cô mới ho khan hai tiếng, chật vật bò dậy, ngồi trên mặt đất.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng của Minh Mị.
Cô lập tức ngoảnh mặt đi, vội vàng cúi thấp đầu, trong tiềm thức không muốn để Minh Mị nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.
Đinh Tiện Đình vội đi tới bên cạnh Ninh Tiểu Đóa, khẽ nói: "Ninh tỷ, làm sao bây giờ?"
Ninh Tiểu Đóa đưa tay ra hiệu cho cô ta im lặng, sau đó nhìn Minh Mị, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Sao lại là mày? Mày tới làm gì?"
Minh Mị nhướng mày hỏi: "Tại sao các người lại bắt nạt bạn học?"
"Liên quan gì đến mày, không có việc gì thì cút mau đi!" Đinh Tiện Đình lạnh lùng liếc nhìn nàng, "Coi chừng đánh luôn mày bây giờ!"
"Tao cho mày nói chuyện à?" Ninh Tiểu Đóa quay đầu nhìn Đinh Tiện Đình, vẻ mặt rất không vui.
"Ninh tỷ..." Đinh Tiện Đình kinh ngạc, đang định oán trách, nhưng nhìn vẻ mặt của Ninh Tiểu Đóa, cô ta liền mím môi, không nói câu nào nữa.
"Tôi khuyên mấy người nên rời đi càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ đi tìm Khương chủ nhiệm!" Minh Mị cau mày, sắc mặt nghiêm túc.
Ninh Tiểu Đóa liếc nhìn nàng, nhớ tới lời dặn dò của Lý Bất Phàm, nàng ta hít vào một hơi, giống như hạ xuống một quyết tâm rất lớn, sau đó phất tay với đám tùy tùng của mình: "Chúng ta đi!"
Sau đó, đám người liền đi vòng qua Minh Mị và rời khỏi sân thượng.
Minh Mị chột dạ ngoảnh mặt đi, dùng khóe mắt quan sát động tĩnh của bọn họ, mãi đến khi bọn họ hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn gần như đứng không vững. Thấy Hà Hi vẫn còn ngồi trên mặt đất, liền muốn tiến lên đỡ cô dậy.
Ai ngờ Hà Hi dường như có mắt sau gáy, cho dù đang quay lưng lại cũng phát giác được động tác của nàng.
"Đừng tới đây." Hà Hi ngăn Minh Mị lại.
Hôm nay cô thật sự quá chật vật, cô không muốn để nàng nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Minh Mị dừng lại tại chỗ, tiến không được mà lùi cũng không xong: "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao." Hà Hi cố chấp nói, "Cậu không cần để ý đến tôi."
Minh Mị nhìn bóng lưng đơn bạc của cô, lo lắng thở dài: "Mình về lớp chờ cậu."
Sau đó nàng cũng rời khỏi sân thượng.
Cảm nhận được sau lưng không có ai, Hà Hi mới dứt khoát cắn răng, chịu đựng cơn đau dữ dội mà đột ngột đứng lên, thậm chí còn không phủi bụi trên quần, khập khiễng đi xuống lầu.
Sau khi xuống hành lang bằng phẳng, dần dần xuất hiện bóng người, cô không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng này của mình, thế là cố nhịn đau mà bước đi như thường, không lộ ra bất kỳ vấn đề nào.
Cô không quay lại lớp mà là đi đến đình hoa nhài trên đường nhỏ.
Cô ngồi trên ghế đá trong đình, cúi người xắn ống quần lên kiểm tra, trên đùi cũng có vết bầm, cô duỗi ngón tay ấn vào vết bầm to nhất, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
"Sao lại không nói với mình? Đây chắc không phải là lần đầu tiên?"
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, Hà Hi quay đầu lại, nhìn thấy là Minh Mị, chỉ là không biết nàng đi tới bên cạnh mình từ lúc nào.
Hà Hi không nói gì, nàng liền đi tới trước mặt cô, cau mày nói tiếp: "Cậu không cần cậy mạnh, mình biết nhất định là rất đau, muốn khóc thì khóc đi, mình cũng không cười cậu."
Hà Hi vẫn không nói gì.
"Không khóc đúng không? Cậu không khóc thì mình khóc." Minh Mị chớp chớp mắt, khóe mắt liền ngấn lệ.
Nhìn thấy dáng vẻ sướt mướt của nàng, trong lòng Hà Hi bất giác mềm nhũn, vội nói: "Không sao, tôi kháng đòn mà, đây đều là chuyện nhỏ thôi."
"Lúc này rồi mà còn nói đùa." Minh Mị ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của Hà Hi, cảm nhận được đối phương có chút kháng cự, nàng càng cường ngạnh đè giày cô xuống, xắn ống quần đồng phục lên, sau đó mò mẫm tìm cái gì đó trong túi.
Hà Hi nhân cơ hội giấu bắp chân ra sau ghế đá, ngượng ngùng nói: "Trên quần có bụi, bẩn... Cậu đừng chạm vào."
Minh Mị từ trong túi lấy ra một chai oxi già và một gói bông gòn, nàng nhìn Hà Hi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mấy chỗ khác thì sao cũng được, nhưng chỗ rách da chảy máu thì nhất định phải khử trùng."