Minh Khải đứng bất động, một tiếng cũng không nói.
Nhân lúc này An Thiên đọc một loạt thông tin về Hiên Viên:
\-Hồ Hiên Viên.
Con gái của Hồ Nhất Trung nhưng đến năm 4 tuổi mới được đem về với lí do là thất lạc.
Từ rất nhỏ đã được cha mình nuôi nấng như một sát thủ nhằm mục đích phục vụ cho ông ta sau này.
Và đã trở thành cánh tay phải đắc lực cho ông ta.
Nhưng tất nhiên bên ngoài cũng chẳng ai biết đến chuyện này, thứ họ biết đến cô như một vị tiểu thư yếu đuối, không đáng ngại.
Còn là học trò của một vị ảo thuật gia ẩn danh với biệt tài hóa trang 1 cách hoàn mỹ từ khuôn mặt, ngoại hình, hành động đến lời nói.
Lớp mặt nạ Minh Khải được tháo ra thay vào đó là khuôn mặt của Hiên Viên.
Cả ba nhanh chóng đến ghế ngồi.
Hiên Viên nói trước:
\-Đúng là không thể xem thường các người.
Nhanh như vậy đã điều tra được thân phận mà tôi vốn đã giấu rất kỉ.
Nhưng vẫn có một chuyện tôi vẫn không hiểu, rõ ràng tôi đã chứng kiến hắn ta (Minh Khải) rơi xuống vực rồi mà, nếu vậy tại sao hai người lại nhận ra tôi giả dạng hắn ta.
Tinh Anh giải thích một chút:
\-Sau khi cô nhắn tin đến anh ta có nói cho hai chúng tôi biết và cũng vì vậy mà chúng tôi có thể lập ra những kế hoạch để đối phó ngay cả tình huống xấu nhất.
Và nó thật sự đã xảy ra.
Lúc đầu An Thiên cũng không muốn cho anh ta đi.
Nhưng với cái thái độ không sợ chết kia, còn nói muốn trải nghiệm cảm giác nhảy dù cho nên tôi cũng chẳng cản làm gì.
Hiên Viên hoàn toàn không tin:
\-Không thể nào, rõ ràng lúc đánh nhau tôi không phát hiện trên người anh ta có dụng cụ nhảy dù.
Tinh Anh thản nhiên:
\-Tất nhiên là không phát hiện được rồi, vì đó là sản phẩm mà công ty tôi mới đem vào thử nghiệm.
\-Vậy anh ta....!
\-Còn sống nhăn răng, có điều kĩ thuật nhảy dù của anh ta quá tệ tiếp đất không muốn lại đáp xuống cái cây nên là đã được đem đi băng bó, sau đó ngủ một giấc rồi.
An Thiên nhanh chóng vào thẳng vấn đề ngay sau khi nghe chồng nói xong:
\-Tôi muốn cô đến đây để nói cho cô biết một chuyện.
Nhưng dù cô có tin hay không thì đó cũng là sự thật.
\-....!
Vẻ mặt An Thiên trầm trọng hơn:
\-Cha mẹ ruột của cô đã bị Hồ Nhất Trung sát hại.
Hiên Viên lập tức phủ nhận:
\-Không thể nào, cô đang nói mê sảng gì vậy? Rõ ràng đây là âm mưu nhằm ly gián tôi và cha.
An Thiên sớm đã đoán được, ra hiệu cho Tinh Anh.
\-Cô xem cái này trước đã.
Từ lúc nào mà trên tay Tinh Anh đã cầm xấp tài liệu để trước mặt Hiên Viên.
Sau khi đọc xong cô ta thực sự không giữ được sự kích động:
\-Đây chắc chắn là giả, Hồ Nhất Trung là cha của tôi.
Các người đây là cố tình ly gián tình cảm của cha con chúng tôi.
\-Tôi đã nói rồi, cô có thể không tin nhưng đây là sự thật.
Chẳng phải các mốc thời gian quá trùng hợp hay sao? Nói trắng ra ông ta đem cô về nuôi cô lớn mục đích để lợi dụng cô thôi.
Hiên Viên thẫn thờ đặt sấp tài liệu lên bàn.
An Thiên lên tiếng:
\-Để chứng minh đây có phải là sự thật hay không chi bằng chúng ta hợp tác một chút?
Hiên Viên dời ánh mắt mong chờ sang nhìn An Thiên:
\-Cô nói đi, muốn tôi làm gì?
(bàn kế hoạch)
\-\-\-\-\-\-\-\-
Buổi tối Hiên Viên và An Thiên ở lại căn cứ, còn Tinh Anh thì bị vợ đuổi về một cách đầy nhẫn tâm.
Hiên Viên đứng ở ban công nhìn lên bầu trời đầy sao, mặt có chút thẫn thờ, cô hiện tại không thể giữ được chính kiến của mình, giữa không gian yên lặng này làm cho cô nhớ về tuổi thơ không như những đứa trẻ khác, suốt ngày chỉ là luyện võ, đọc những cuốn sách về kinh tế,......Nói một cách thẳng thừng thì cô chính là không có tuổi thơ.
An Thiên cầm hai ly rượu vang đem ra, một ly cầm trong tay ly còn lại đưa cho Hiên Viên, nói với vẻ thấu hiểu:
\-Tôi biết, cô thực sự đang rất hoang mang phải không?
Hiên Viên nhìn sang An Thiên:
\-Cô hiểu sao?
An Thiên thở dài, nhìn lên bầu trời sao rộng lớn:
\-Hiểu lại không hiểu, bởi vì tôi cũng đã có một thời gian như vậy, nhưng mỗi người mỗi khác, tôi sẽ không xen vào.
Hiên Viên cùng một hành động với An Thiên - ngắm sao trời:
\-......Cô là một cô gái tốt..
\-Ha ha,để cô chê cười rồi.
\-......!
\-........!
Trầm mặc một hồi An Thiên đổi chủ đề:
\-Hôm nay chúng ta hãy như những người bạn bình thường trò chuyện với nhau đi.
\-Được.
Hai cô gái nói với nhau rất nhiều vấn đề nhưng cả buổi nói chuyện cũng chẳng nhắc đến những chuyện đang và sắp xảy ra thì không có lấy một từ.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu nhất giữa những người bạn.
Nhưng chẳng hiểu sao
Hiên Viên lại nói ra một câu rất kì lạ:
\-Cô không nên quá tin tưởng vào đàn ông.
An Thiên cười rất tươi:
\-Cô đang ám chỉ Tinh Anh?
\-Cô có thể hiểu như vậy.
\-Tôi biết cô đang có ý tốt, nhưng tôi chọn tin tưởng vào anh ấy.
\-.....Vậy thì cô nhất định phải hạnh phúc.....!
\-Tất nhiên rồi, cả cô nữa.
Hiên Viên cười khổ:
\-Được sao? Tôi cũng muốn thử một lần tin tưởng.
Hai cô gái cùng im lặng ngắm nhìn bầu trời về đêm,nơi có khoảng trời tự do.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hiên Viên khi nhắc đến Tinh Anh trong kí ức của cô lại xuất hiện hình ảnh một người đàn ông cùng một cô gái khác đến một trung tâm thương mại mà cô gái đó không phải là vợ anh ta.
Hiên Viên nghe câu trả lời của An Thiên liền giấu luôn chuyện này vào lòng.
TỐT NHẤT KHÔNG NÊN NÓI RA, LỠ NHƯ LẠI CÓ HIỂU LẦM GÌ THÌ SAO