Vào một đêm trăng thanh gió mát.
Trên chiếc ghế mây đặt ở ban công sân thượng.
An Thiên ngồi trong lòng Tinh Anh một cách thư thái nhất, để cho anh xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình.
Cả hai cùng nhau tận hưởng không khí yên bình giữa một bầu không khí trong lành và dưới bầu trời đầy sao.
Một hồi lâu sau An Thiên lại chuyển mình một chút rồi nói với vẻ phàn nàn:
\-Chồng à! anh đừng xoa nữa được không?
Tinh Anh nở một nụ cười ấm áp, dừng động tác.
Nhưng lại chuyển sang cắn nhẹ vào vành tai nhỏ nhắn của vợ.
An Thiên ngọ nguậy khẽ phát ra tiếng động, cô giơ tay lên chộp lấy mũi Tinh Anh bóp mạnh một cái:
\-Anh làm gì vậy hả? Sao lại cắn em?
Tinh Anh dụi đầu vào vai của An Thiên.
Giọng nói trầm thấp mà dịu dàng vang lên:
\-Chúng ta có con nhé!
An Thiên có hơi ngưng động một chút, Tinh Anh lại tiếp tục nói:
\-Em đã 26 tuổi rồi, anh cũng 30 hơn.
An Thiên quay hẳn cả người hướng về phía chồng:
\-Anh chê em già?
\-Tất nhiên là không phải! Chỉ là....!
\-Chỉ là thế nào?
Tinh Anh thở dài một hơi đáp lại:
\-Anh muốn có những đứa con để có thể vui nhà vui cửa....còn có nếu anh nói anh không có cảm giác an toàn em tin không?
An Thiên ngạc nhiên vô cùng.
Cảm giác không an toàn mà anh nói nó như thế nào, cô không rõ lắm,người đó phải là cô mới phải chứ.
Cô có người chồng đẹp trai, giàu có, sự nghiệp vững chắc,...!
\-Tại sao anh lại nói như vậy?
\-Bởi vì anh ích kỉ, muốn trói chặt em bên mình, chỉ khi có con thì em mới có thể mãi mãi bên cạnh anh thôi.
An Thiên cười hạnh phúc:
\-Chồng em đáng yêu quá đi!
Dừng một chút, cô cụng đầu mình mình vào đầu anh.
Hai mắt nhìn nhau:
\-Em đồng ý!
Một giây, hai giây, ba giây...Tinh Anh mới hiểu được ý nghĩa của câu nói.
Anh ôm thẳng An Thiên lên đem vào phòng.
\-Để thực hiện được điều thì chúng ta phải tích cực một chút chứ nhỉ!
An Thiên mười phần đoán được kết quả của mình! Có bạn nào đoán được là gì không?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hơn chín tháng sau.
Tại một bệnh viện quốc tế.
Một đoàn người mặt áo đen bao vây khắp khoa phụ sản.
Bởi vì hôm nay là ngày trọng đại đối với gia tộc lớn nhất thành phố - Nhà họ Cao.
Tinh Anh được bác sĩ cho phép vào phòng sinh.
Anh nhìn cô vợ mình yêu thương nhất đang chật vật đổ mồ hôi.
Cô nắm chặt lấy tay anh.
Nghe theo hướng dẫn của bác sĩ.
\-Nào, nghe theo tôi, hít thở đều, cố gắng lên....!
An Thiên đau đến nổi nước mắt đã tuôn, lâu lâu lại là âm thanh đau đớn.
Nhưng có một điều khiến nỗi đau ấy dịu bớt chính là chồng cô luôn ở bên cạnh.
Anh lo lắng nắm lấy tay vợ luôn miệng an ủi vợ, sau đó quay sang đe dọa luôn cả bác sĩ :
\-Vợ ơi, em cố gắng lên, anh luôn ở bên cạnh em, con chính là kết tinh tình yêu của chúng ta, sắp rồi, tụi nó sắp ra đời rồi.
Quay qua bác sĩ:
\-Mấy người làm cho tốt vào, nhanh đem tụi nó ra ngoài, xem vợ tôi đau đến cỡ nào kìa.
Vợ tôi mà có chuyện gì thì bệnh viện mấy người chuẩn bị đóng cửa đi là vừa...!
Sau đó nữa tiếng thì tiếng khóc của trẻ em vang lên.
Nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt đầy sự mệt mỏi của An Thiên.
Mọi người chắc đang thắc mắc tại sao Tinh Anh gọi là tụi nó đúng không nào? Câu trả lời chính là An Thiên sinh đôi, là một cặp long phụng thai.
Họ được chuyển vào phòng hồi sức.
Sau thời gian thăm hỏi của mọi người thì giờ đây trong phòng còn lại hai vợ chồng và những đứa con.
Ánh chiều tà chiếu rọi vào căn phòng ấy.
Nơi có cặp vợ chồng tựa đầu vào nhau nhìn đôi trai gái nằm say giấc nồng trong nôi, họ mỉm cười hạnh phúc.Tinh Anh đặt một nụ hôn lên trán vợ :
\-Anh yêu em.
Ngày ấy gặp lại quyết định cưới em là lựa chọn đúng đắn nhất trong đời anh.
CẢM ƠN EM ĐÃ ĐẾN BÊN CUỘC ĐỜI ANH.
An Thiên mỉm cười đáp lại:
\-EM MỚI LÀ NGƯỜI NÓI CÂU NÀY MỚI ĐÚNG CHỨ.
CHỒNG À! EM YÊU ANH!