Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 47: Bị Khinh Bỉ Rồi ?




Khi Tùng và Pele bước ra sân tập cùng với Pele và Carlo Alves, ngoài sân đã tập hợp được khá đông thành viên, sơ sơ đếm được có khoảng gần 30 gương mặt non nớt, được phân chia thành hai nhóm riêng biệt. Một nhóm nhỏ khoảng hơn 10 người, đang ở một góc châu đầu ghé tai với nhau, trên thần sắc không thể che giấu được sự bất an. Một nhóm khác thì đứng thành đội hình chỉnh tề, cả người có vẻ thả lỏng không ít, đồng thời cũng không quên cười cười nói nói trông có vẻ nhẹ nhàng thoải mái. Phía xa xa, các nhân viên của câu lạc bộ đang chuẩn bị thiết bị luyện tập hằng ngày. Những thiết bị bình thường như các bậc thang luyện tập nhanh nhẹn, hay các cột chướng ngại dùng để luyện rê bóng đều được sắp xếp rất ngăn nắp. Xa xa còn có một máy bắn dùng để luyện tập dừng bóng, đồng thời ở mỗi góc sân đều có đặt camera quay lại toàn cảnh luyện tập, vừa làm tư liệu để tuyên truyền, vừa là dữ liệu theo dõi sự tiến bộ của cầu thủ.

Nhìn bố trí của sân tập đội thanh niên, nhớ lại cách tập luyện của mình ở sân tập U15, đúng là khác biệt một trời một vực. Tùng cảm khái nghĩ đến, cũng tràn đầy quyết tâm muốn ở lại sân tập này. Không là gì khác, chỉ nghĩ đến việc sẽ có cuồn cuộn không dứt điểm kinh nghiệm vào sổ sách thì Tùng đã không thể chờ đợi thêm nữa. Mấy tháng vừa qua, điểm kinh nghiệm của cậu tăng lên càng lúc càng chậm, như muốn nói rằng cường độ và đối kháng ở đội U15 đã miễn dịch với Tùng rồi. Điều đó thúc đẩy cậu mong muốn được rèn luyện ở vị trí cao hơn bao giờ hết.

Nhìn lại số điểm thuộc tính chỉ mới tăng được 15 điểm, Tùng cảm thấy khá đau đầu. Hiện tại cả 4 hạng năng lực cậu đều có thể dùng điểm thuộc tính mà tăng lên, do đó, cậu quyết định, thép tốt phải dùng trên lưỡi đao. Cậu dự tính, sau khi quen thuộc với cách huấn luyện cũng như phân phối đội hình và chiến thuật của huấn luyện viên, mới quyết định sẽ tăng cường ở phương diện nào để có thể phối hợp tốt nhất với yêu cầu của huấn luyện viên, khi đó cậu mới giữ vững được vị trí của mình ở đội hình U19, nhận được nhiều thời gian ra sân hơn, cũng như dễ dàng gây ấn tượng với huấn luyện viên chính hơn.

Trong khi Tùng đang suy nghĩ về tương lai, huấn luyện viên Jaime Pacheco dùng với trợ lý của mình là Rui Jorge đi đến, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên với vóc người lực lưỡng. Ông là huấn luyện viên thể lực Joao Miranda của đội U19. Ông cũng từng là một tuyển thủ bóng đá, sau khi kết thúc sự nghiệp, ông tiếp tục học tập tại đại học Lisbon, chuyên ngành vận động và dinh dưỡng, rồi trở thành huấn luyện viên thể lực của đội U19 Belenenses. Dưới bàn tay của ông, thể lực cơ sở của toàn đội được nâng cao rõ rệt, kéo theo đó là thành tích của toàn đội cũng được nâng cao khi kết thúc mùa giải vừa rồi, Belenenses chỉ xếp sau Sporting Lisbon và Estoril Praia, thậm chí xếp trên cả Benfica trong giải vô địch thanh niên Bồ Đào Nha mùa giải 2005-2006.

Mùa giải năm nay, Jaime Pacheco rất có tham vọng muốn làm một vố lớn để khẳng định bản thân, bởi hiện tại đội hình chính đang xuất hiện rất nhiều vấn đề khi kết thúc mùa giải năm trước ở vị trí bét bảng, tiếng kêu chấm dứt hợp đồng với huấn luyện viên hiện tại là José Couceiro được các cổ động viên hô vang hằng ngày ở ngoài trụ sở chính. Mà nếu José Couceiro bị sa thải, thì người có thể lên vị trí huấn luyện viên chính hiện tại có thể là ông, hoặc Jorge Jesus, huấn luyện viên đội Belenenses B. Nhưng ông có lòng tin chiến thắng Jorge Jesus, bởi hiện tại thành tích của đội B ở giải hạng 3 Bồ Đào Nha cũng không được tốt khi chỉ về ở vị trí thứ 10, kém xa so với thành tích của ông. Nếu mùa giải hiện tại, đội thanh niên có thể nâng cao thành tích thêm một bước, địa vị của ông sẽ càng lúc càng vững chắc, và bước tiến của ông có thể chỉ thẳng về đội 1. Được dẫn dắt một đội chinh chiến tại giải ngoại hạng Bồ Đào Nha là niềm mơ ước của biết bao huấn luyện viên, ông cũng không ngoại lệ, do đó, dù là vì chính mình hay vì đội bóng, mùa giải này, đội thanh niên Belenenses vẫn phải toàn lực ứng phó, bất kì ai cản trở mục tiêu này của ông đều sẽ không có kết cục tốt.

Khi đứng trước mặt đám trẻ, sắc mặt của Jaime Pacheco bỗng trầm xuống, ông quát lớn :”Các cậu không biết chữ đội hình ghi như thế nào sao? Nếu không biết thì tôi có thể cho các cậu về lại U15 để học xếp đội hình sao giống một đội bóng chuyên nghiệp”.

Cả đám rối rít đứng thành hàng, xếp sau đội hình của U19 hiện tại. Tùng và Pele ý thức từ trước nên đã vào hàng rồi, tránh cho khỏi bị mất mặt trước đám đông như vậy.

Jaime Pacheco đi lại một vòng, gật gật đầu. Ông trầm giọng nói :”Đội bóng hiện nay nhân số đang rất nhiều, tôi sẽ chỉ giữ lại đúng 23 người cho mùa giải sắp tới. Trong các cậu sẽ có ít nhất là 8 người bị loại và trở về luyện tập cùng đội U15. Do đó, nếu không muốn mình phải quay về luyện tập với mấy đứa nhóc, thì hãy thể hiện cho tôi thấy giá trị của các cậu. Tại đây, tôi sẽ không phân biệt đội hình chính hay đội hình phụ, bất kì ai có khả năng, tôi cũng sẽ cho các cậu lên trận. Rõ chưa?”

“Rõ, thưa boss”, cả đảm hô lớn, tiếng hô rời rạc, chỉ đám cầu thủ U19 là đồng thanh nhất.

“Chưa nghe kĩ, nói lại, rõ chưa”, Jaime Pacheco sắc mặt xụ xuống, quát lớn

“Rõ, thưa boss”, lần này, đồng loạt cả đám hô lớn, tiếng hô vang rền lấn át cả tiếng xe cộ đang chạy phía bên ngoài.

“Tốt. Bây giờ, các cậu sẽ tiến hành khởi động cho trận đấu tập. Tôi cần thấy biểu hiện của các cậu trước khi có phương án huấn luyện tốt nhất. Đội dự bị U19 sẽ hợp cùng đội U17 và U15 làm thành đội B. Đội hình chính U19 làm đội A. Thay người không giới hạn. Tôi sẽ nắm quyền đội B, Rui Jorge sẽ nắm quyền đội A. Tôi cho các cậu 10 phút để chuẩn bị đội hình và tiến hành khởi động trước. Bắt đầu đi”

Cả đám ùa ra ngoài, căn cứ theo quy định của huấn luyện viên mà tập hợp cùng nhau. Đội B nhân số chỉ có 17 người, bao gồm cả Tùng, Pele và 11 người đội U17 rồi, trong khi đội A chỉ có 11 người thuộc đội hình chính. Rõ ràng, đội B đang trong thân phận là bồi luyện của đội A. Tùng và Pele đều cảm thấy hết sức bình thường, nhưng đám cầu thủ đội U17 thì trông có vẻ khá khó chịu. Cả đám đều nghẹn một bụng oán khí, muốn làm một vố to để giải toả mối hận trong lòng.

Tùng và Pele vẫn cần mẫn thực hiện các động tác khởi động. Những động tác này cũng hết sức bình thường, như chuyền bóng cùng với ngừng bóng, hoặc chạy mười mét cùng tăng tốc chạy ba mươi mét, Tùng cũng không có biểu hiện gì quá xuất sắc, chỉ có một cước chuyền bóng có vẻ khá chuẩn. Jaime Pacheco cũng không tỏ ra chú ý đặc biệt gì với Tùng, chỉ như bình thường mà xem xét, âm thầm vẫn yêu cầu trợ lý của mình chăm chú vào biểu hiện của cậu.

Khi sắp xếp đội hình, Jaime Pacheco không để Tùng xuất ra ở vị trí đầu tiên, mà thay vào đó là Zara, cầu thủ đội U17, đứng ở vị trí tiền vệ trung tâm. Nhưng Pele thì được ra sân và đá ở vị trí tiền vệ cánh phải, nơi hiện tại không được đánh giá cao ở đội U17, nên sắc mặt của Nelson Pina, tiền vệ cánh phải của U17 rất khó coi. Thậm chí, cậu ta còn trừng mắt với cả Tùng, khiến cậu không biết nói gì, trong bụng thầm nghĩ :”Cậu trừng tôi làm gì, có giỏi thì trừng huấn luyện viên kìa”, sau đó đi đến vỗ vai Pele cổ vũ cậu ta. Pele cũng có vẻ khá hưng phấn, liên tục cười ngây ngô làm Tùng rất muốn cho cậu ta một cước.

Zara cũng có vẻ khá ngạo mạn khi được đá ở vị trí trung tâm đội hình. Cậu ta giơ cao đầu liếc nhìn toàn trường, thậm chí còn cười khinh bỉ Tùng, khi biết cậu cũng đang đá ở vị trí này, như muốn nói :”Nhóc con, cậu chưa đủ trình độ để cạnh tranh với tôi đâu”

Tùng cười cười không nói gì, vẫn nhẹ nhàng đi ra khu vực ngoài sân để nhường chỗ lại cho hai đội chuẩn bị. Với những trận đấu tập như thế này, việc ra sân từ ban đầu không hề có bất cứ ý nghĩa gì, quan trọng là đóng góp của bản thân trong thời gian ra sân cho toàn đội. Liếc nhìn đội A đang chuẩn bị ở đối diện, Tùng rất có lòng tin cho lần ra sân này của mình. Cậu sẽ chứng minh rằng, bản thân không thua kém bất cứ ai khác !!!

Chưa xong còn tiếp!!!





Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc