Ngược Sáng

Chương 24: Mọi người giúp Tiểu Khuê tìm gia đình.



Từ ngày mẹ mất, Tiểu Khuê quên không nhớ đến những lời mẹ dặn là đi tìm mẹ ruột của mình.

Hôm nay, cô lấy chiếc vòng và lá thư mẹ đưa lại ra xem.Đó là chiếc vòng cổ mà trên đó khắc chữ K rất đẹp và tinh tế. Cô đeo vào và đi làm. Cô nghĩ không có manh mối gì thì làm sao mà tìm được mẹ ruột của mình chứ.

Cô sải bước đi ra bến xe buýt. Lúc nào Âu Dương cũng đợi cô ở trên xe rồi.

- Anh Âu Dương.

- Chào buổi sáng em.

Xe dừng tại bến, xuống xe hai người chạy đua xem anh sẽ đến công ty trước. Làm sao em thắng anh được chứ. Anh ăn gian rồi. Đứng lại nào.

Vỹ Nam đứng từ xa nhìn thấy Tiểu Khuê cười vô tư như vậy, anh thấy thật vui.

- Chào xếp Vỹ Nam.

- Chào buổi sáng, hai người vui vẻ quá nhỉ.?

- Xếp đừng ghen nhé, hai chúng tôi chỉ là anh em thôi. Âu Dương nói với.

- Hôm nay em có vòng cổ mới à Tiểu Khuê.

-Không, đây là vòng mà trước lúc mất mẹ em để lại cho em và nói em hãy đi tìm gia đình thật của mình. Em chỉ được mẹ nhận về nuôi thôi.

- Lần đầu anh nghe về chuyện này đấy.

- Em cũng mới biết cách đây không lâu. Chỉ một chiếc vòng thì làm sao có thể tìm lại mẹ ruột của mình chứ. Em không hi vọng đâu. Bà ấy cũng đã bỏ rơi em mấy chục năm chưa hề đi tìm em.

- Biết đâu bà ấy có nổi khổ tâm của riêng mình. Yên tâm, anh sẽ giúp em.

- Nào, chúng ta đi làm việc thôi. Chiều nay về tưới cây em nấu cho anh ăn với nhé.

Đã một tuần nay, Nhã Đan không nhắn tin hay gọi điện về cho Âu Dương. Anh đã gọi điện và nhắn tin nhưng cô không bốc máy. Âu Dương có vẻ lo lắng.

Bổng nhiên điện thoại có tín hiệu, Nhã Đan nhắn tin.

" Vùng này tín hiệu kém, em vẩn ổn. Xong việc em gọi cho anh nhé!! Yêu anh"

Âu Dương thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương an toàn thì anh mừng rồi.Tình yêu đôi khi cũng lạ, chỉ cần một tin nhắn quan tâm là quên hết mọi buồn phiền.

Tan làm, Âu Dương anh đợi em. Hôm qua anh cố tình về trước đúng không?. Tiểu Khuê tra khảo.

Lên xe tôi chở hai người về nào. Vừa đúng lúc Vỹ Nam lái xe tới.

- Anh có muốn tới nhà em ăn cơm không?. Tiểu Khuê hỏi

Âu Dương đưa mắt nhìn qua Vỹ Nam xin ý kiến.

Vỹ Nam rất hiểu tính Tiểu Khuê. Chắc đợt này mẹ vừa mất nên cô không muốn ăn một mình. Nên mới rủ mọi người đến ăn cùng.

- Vỹ Nam lên tiếng : Âu Dương hôm trước nghe bảo anh nấu ăn ngon lắm. Tôi chưa được thưởng thức. Hôm nay trổ tài nhé.

- Được, vậy lát ghé siêu thị mua đồ. Để tôi trổ tài. Anh rửa bát nhé Vỹ Nam.

Nhiệm vụ của tôi là tưới cây rồi.

[.....]

Cả ba vui vẻ nói chuyện, sau buổi tối mỗi người một nhiệm vụ. Âu Dương nấu ăn, Vỹ Nam tưới cây còn Tiểu Khuê rửa bát.

- Nào ngồi xuống ăn hoa quả, uống nước.

- Tiểu Khuê nghe nói em được mẹ em nhặt nuôi, thế còn bố mẹ ruột của em ở đâu. Âu Dương gặng hỏi.

- Em không biết, mẹ em chỉ kể là một hôm bà đi làm về nhìn thấy người ta bỏ em bên đường. Để lại một tờ giấy và một chiếc dây chuyền hình chữ K rất đẹp và tinh tế.

- Đâu, cho anh xem. Âu Dương nói

Tiểu Khuê đưa tay mở dây chuyền đưa cho cả Vỹ Nam và Âu Dương xem.

- Công nhận nó tinh tế và đẹp thật.

- Anh nhìn nó thấy quen quen, không biết là đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Vỹ Nam thúc giục, Anh cố nhớ lại xem nào.?

- Hiện tại tôi không nhớ được gì cả. Để tôi lục lại ký ức xem nào.

- Không sao, cứ từ từ cũng được. Em không vội đâu anh Âu Dương.

- Thôi muộn rồi, mọi người về ngủ sớm đi rồi mai còn đi làm sớm.

- Thế bọn anh về nhé.

-Tạm biệt.

Ngồi trên xe Vỹ Nam hỏi lại Âu Dương. Anh đã nhìn thấy ở đâu thật sao.

- Đúng vậy, tôi đã từng nhìn thấy ở đâu rồi . Nhưng bây giờ thì tôi không thể nhớ ra được.

- Anh cố nhớ thử xem. Nếu cần gì anh cứ bảo, tôi sẳn sàng giúp nhé.

-Đến nhà rồi, tôi xuống nhé!

- Tạm biệt.

[.....] Cả tháng nay Âu Dương cố nhớ ra đã nhìn thấy chiếc vòng giống với chiếc của Tiểu Khuê ở đâu, nhưng mãi chẳng nhớ ra được. Đột nhiên điện thoại anh reo lên.

- Con nghe mẹ, bà con ôm. Lúc nào rảnh về quê thăm bà con nhé.!!

- Vâng, con biết rồi ạ ...

Thu xếp được nghỉ mấy ngày, Âu Dương về quê thăm gia đình. Lâu lắm rồi anh không về quê, quê anh nay đã thay đổi đi nhiều thật đó.

Ngôi nhà của Âu Dương năm dưới chân núi, gia đình anh thuộc diện bình thường. Bố mẹ cũng làm công chức trong xã, cuộc sống cũng chỉ đủ ăn đủ mặc. Nhưng ở quê sống giản dị và rất thân thiện.

Bà bị ốm nên Âu Dương đã mua rất nhiều thuốc bổ và đồ ăn về cho bà. Tiểu Khuê nghe tin anh về thăm quê cũng gửi cho bà rất nhiều đồ.

Hồi nhỏ, Âu Dương hay sang nhà Bà Thái hàng xóm nhà anh chơi. Lần nào về quê anh cũng mua cho bà ít quà và sang chơi với bà.