Sau đêm bị đột kích, Minh không thể nào ngủ được vì phải thức để canh gác. Còn Hương nằm trên vai Minh cứ chập chờn ngủ. Em ấy muốn gác thay Minh nhưng Minh lại không chịu.
Trời sáng, Mặt trời cũng phát ra thứ ánh sáng xuyên thủng làn khói thưa thớt kia. Minh và Hương đã có thể dễ dàng lên đường.
“Sao nơi này lại có giày của trẻ con?”
“Anh xem này, mấy thứ này làm sao có thể xuất hiện ở trên này cơ chứ?”
“Ở kia có lối vào, ta vao đó xem thử.”
“Dạ.”
Minh và Hương trên đường đi đã chém giết mấy đợt tập kích của Chồn Nanh Kiếm, cho nên lúc nào cũng trong tâm thái đề phòng vạn vật.
Đằng sau cái lối nhỏ đó, nhiều cây khô rụng lá mọc đầy xung quanh, ánh sáng thiếu thốn khiến cho họ thấy có cái cảm giác ghê rợn đang không ngừng kéo đến bao quanh.
Thanh Hương bám vào áo của Minh, hơi sờ sợ nói.
“Anh Minh, mình rời nơi này đi, em cảm thấy nơi này cứ ghê ghê sao ấy.”
“Gì chứ, quái vật em không sợ, mà em sợ mấy cái này à?” Minh dịu dàng nói.
“Quái vật thành hình thành thể, ít ra mình có thể tấn công nó được. Còn linh hồn thì, muôn hình vạn trạng, lúc thấy lại như không thấy, không sờ lại như không sờ.”
Tuy nói vậy nhưng thực tế là nỗi sợ trong mỗi con người đã là bản năng được hình thành từ trước, từ sâu bên trong tiềm thức.
“Em đừng bi quan quá, bám chặt vào người anh. Chúng ta phải đi qua lối này mới có thể lên đỉnh núi chứ?”
Thanh Hương gật gật đầu, hai tay bám chặt vào người Minh.
“Um, anh đừng buông em ra nha.”
Minh sờ đầu Thanh Hương, bản năng che chở trỗi dậy mà nói.
“Sao anh lại buông em ra được chứ, nào ta đi thôi.”
Đi được một đoạn, hai người cứ có cảm giác rằng mình đang đứng ở giữa một cánh đồng cây khô bạt ngàn, vì khói thưa . Bỗng từ bên trong hàng cây khô có tiếng động phát ra, kèm theo một cơn gió lạnh thấu xương.
Minh và Hương cố nhìn về nơi phát ra tiếng động, sau một lúc thì thấy một bé gái tầm 8 tuổi bước đi nhẹ nhàng trên mặt đất từ từ đến gần Minh và Hương.
Em ấy mặc một chiếc áo váy màu đỏ, đội một chiếc mũ chụp màu xanh, trên lưng mang cặp sách giống như một học sinh lớp 1.
Một đứa trẻ sao lại ở nơi thâm sâu cùng cốc này? Lại còn trong trường hợp rờn rợn như này, chắc chắn không phải là một con người.
Thanh Hương lùi ra sau lưng Minh, cố dấu đi cơ thể của mình, hai mắt nhắm nghiền, tay bấu víu lấy Minh.
“Anh, ma… ma…”
Minh trước giờ không tin vào ma quỹ, nhưng bây giờ hắn đã tin rồi. Tuy nhiên hắn không hề sợ hãi. Quái vật hắn từng gặp trong hầm ngục còn ghê tởm, xấu xí rất nhiều. Trong khi đây chỉ là một đứa bé hình hài con người quen thuộc.
“Em đừng sợ, cứ nấp sau lưng anh, có anh bên cạnh em rồi.”
Minh nhìn đứa bé đang đứng cách 10 mét nhìn họ, nói.
“Đây là núi U Lĩnh? Sao em lại ở đây một mình vậy? Ba mẹ em đâu?”
“Núi U Lĩnh có phải là nơi ông mặt trời hay trốn không ạ?”
“Đúng rồi, Ngọc Linh giỏi lắm, nhưng ba mẹ em đâu rồi?”
“Anh ơi, anh có thể chỉ cho em đường ra khỏi đây không ạ? Em với các bạn không ra khỏi đây được ạ.”
"Còn những bạn khác nữa sao?”
Đứa bé chỉ về hướng sâu bên trong, nói.
“Dạ, các bạn đang ở đằng kia, anh đi theo em đi.”
Thanh Hương nghe thấy liền kéo áo Minh mạnh hơn. Minh nhìn Thanh Hương thấy em ấy lắc đầu liên tục, mới đáp lời bé gái.
“Đường về ở hướng này, em gọi các bạn ra đi.”
“Vậy anh đứng đây đợi em một xíu, em đi gọi các bạn ạ.”
“Ừm.”
Bé gái tung tăng chạy đi, nhưng không phát ra một thứ tiếng âm thanh nào, chỉ thấy gió xào xạc cùng cành cây rung chuyển mà thôi.
Hương đã sợ hãi lắm rồi, nhưng em ấy biết, có thờ có thiêng có kiêng có lành. Tốt nhất vẫn không nên làm phật ý họ.
Một lúc sau, bé gái kéo đám bạn của nó tới, đều là học sinh tiểu học, có tổng cộng 8 đứa.
“Anh, anh đưa tụi em đi được không ạ?”
“Ừm, anh sẽ đưa tụi em đi. Nhưng trước hết cho anh hỏi ba mẹ của tụi em đâu?”
Bỗng nhiên mặt của mấy đứa bé tối sầm lại, tụi nó cúi gằm xuống, sau đó đứa bé gái lúc nãy nói. Giọng điều bỗng ma mị hơn, nhiều oán hận hơn.
“Em đã không muốn nhắc đến ba mẹ rồi. Sao anh cứ nhắc đến hoài vậy?” Đứa bé đưa mắt nhìn lên, lúc này con ngươi đã biến mất, thay vào đó là một cái hốc mắt màu đen đáng sợ. “Hay là anh cũng giống như họ, bán tụi em cho quái vật? Hay là anh muốn ăn thịt tụi em.”
Lúc này mấy đứa bé bỗng ngước mắt nhìn lên. Gương mặt đứa nào đứa nấy đều căm phẫn vô cùng. Chúng dần dần biến dạng gương mặt và hình dáng, dần dần biến thành những lệ quỷ khủng khiếp. Thân hình cao 2 mét, những cánh tay dài với chỉ duy nhất một mũi nhọn, phía dưới không có chân mà chỉ là một làn khói màu đen mờ nhạt, như có như không.
Minh quay lại chém một cái vào đám lệ quỷ, năng lượng bóng tối tạo thành một vết chém dài 2 mét bay đến nhưng lại xuyên thẳng qua người chúng.
Ầm!
Đám lệ quỷ vẫn xông lên như không có gì vướng bận.
Minh và Hương chạy như bay, trong bóng tối Minh lại càng chạy nhanh hơn nữa. Hương thì bủn rủn tay chân chạy không nỗi nên Minh đánh bế em ấy trên tay mà chạy luôn.
Đám lệ quỷ mỗi ngày đến một đông hơn, chúng kéo nhau đến từ sâu bên trong rừng cây khô cằn.
Dần dần Minh và Hương như bị bao vây bởi chúng. Minh tung ra những đòn chém trong vô lực, thấy không ăn thua, cuối cùng hắn dậm chân bậc nhảy lên không trung, vượt qua đám lệ quỷ.
Minh bị một con lệ quỷ đâm trúng, tuy không gây ra thương tích trên cơ thể nhưng Minh nghi ngờ chắc chắn phải có bị ảnh hưởng gì đó.
Càng ngày ăn bị trúng đòn càng nhiều, bấy giờ hắn mới cảm nhận được thương tích. Thương tích ở trong tinh thần. Ý chí của hắn bị hao mòn rất nhiều, ánh mắt có chút mờ đi, tốc độ cũng vì thế mà suy giảm.
“Thanh Hương, không được rồi, anh tự nhiên cảm thấy chóng mặt quá.”
Minh quỵ xuống nhưng vẫn cố che chắn cho Hương. Hương mở mắt to ra, thấy những gương mặt quỹ ghê tợn, em ấy cũng kinh hãi vô cùng, nhưng Minh đang chết dần chết mòn, em ấy không thể nào cứ trơ mắt ra nhìn.
Lấy hết dũng khí, Thanh Hương cố gắng chém vào đám lệ quỷ nhưng không ăn thua. Chúng bắt đầu tấn công Hương. Bất quá, Hương lại mang Minh rời đi.
Hương thấy phía trước có một vách đá, trong đầu bỗng nhiên thấy hi vọng đã đến. Có lẽ bọn lệ quỷ chỉ có thể hoạt động ở trong phạm vi rừng cây khô cằn này mà thôi. Nếu rời khỏi đây chắc chắn chúng không đuổi theo được.
Hương cũng bắt đầu suy nhược, nhưng khoảng cách cũng đã được rút ngắn.
“Một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi.”
Nhưng chỉ cách đó tầm 20 mét, Hương đã kiệt sức mà quỵ xuống, em ấy cố gắng lết đi nhưng không tới được bao nhiêu.
Ôm Minh vào lòng, lúc này Hương khóc nức nỡ, vừa sợ vừa mệt. Cuối cùng ánh mắt đã mờ dần, thân thể sắp chìm vào giấc ngủ, thì Hương mơ hồ thấy một thân ảnh xuất hiện.
Một cái bóng đen mập mạp, với một đôi mắt vàng chiếu sáng xuất hiện từ trong làn khói mờ ảo.