Minh mở mắt ra phát hiện rằng bản thân vẫn còn sống, ngay lập tức hắn giật mình dậy, đảo mắt xung quanh tìm xem Thanh Hương đang ở đâu. Thấy em ấy nằm ở giường bên cạnh mới nhẹ bớt phần nào.
Lại kiểm tra người Thanh Hương thấy em ấy vẫn thở, hắn tự cho rằng Hương cũng bị như hắn, bị đám lệ quỷ tấn công rồi cũng sẽ tỉnh dậy.
Trong thời gian chờ Thanh Hưởng tỉnh dậy, Minh nhìn xung quanh, đánh giá một phen.
Tất cả nội thất đều được làm bằng trúc, vài chi tiết lớn thì được làm bằng tre. Ngay cả chiếc giường hắn nằm lên cũng được làm từ những thân cây trúc đang chéo nhau, hối thì được đan bằng lá trúc.
Xung quanh đều là một màu xanh lục. Hắn khó nhọc bước ra khỏi căn nhà trúc, nhìn khung cảnh bên ngoài. Lúc này hắn mới chợt nhận ra, hoá ra không chỉ ngôi nhà, mà xung quanh đây đều khoát lên mình một màu xanh của tre trúc.
Trước sân lúc này, có 2 con thân ảnh ục ịch, với cái bụng phệ nặng nề đang cầm một cây côn bằng trúc luyện võ.
Lông hai màu chủ đạo trắng đen.
Gấu Trúc!
Hoá ra là gấu Trúc, mình được mấy con gấu trúc này cứu hay sao?
Đang luyện côn thì hai con gấu trúc phát hiện Minh đã tỉnh dậy, liền nhanh chóng chạy đến.
Minh theo phản xạ tự nhiên đưa tay lên thủ thế, nhưng hai con gấu trúc biết giữ khoảng cách, giọng rõ ràng nói.
“Cậu đã tỉnh rồi sao? Đã khoẻ hơn chưa? Sư phụ chúng tôi nhặt cậu từ dưới núi lên đó? Mà cậu tên là gì vậy? Sống ở đâu? Cậu ở dưới núi lên hả?...”
Hai con gấu trúc thay phiên nhau hỏi liên tục khiến Minh chưa kịp nói từ nào đã vội nghĩ sang trả lời câu khác.
Minh cũng không lạ lẫm gì khi thấy gấu trúc biết nói và đi bằng hai chân. Trong thời thế này, có chuyện gì là không thể xảy ra nữa chứ?
Minh gãi gãi đầu đáp.
“Hai người từ từ thôi, tôi trả lời không kịp. Nhưng trước hết cảm ơn vì đã cứu mạng chúng tôi.”
“Không có gì? Cậu thật sự lợi hại đó, có thể sống sót băng qua rừng cây cằn cỗi đó.”
“Rừng cây cằn cỗi?”
“Đúng vậy, nơi mà lệ quỷ xuất hiện đó, chúng tôi đã đặt tên cho nó đó. Thế nào, hay không?”
“Cái gì, em mới là người nghĩ ra.”
“Cái gì, là anh mới đúng.”
“Không là em.”
“Được lắm, vậy ra kia đánh một trận. Ai thắng thì là người đó nghĩ ra.”
“Được.”
Nói liền làm, hai con gấu trúc kéo nhau ra đánh nhau một trận tơi bời. Những đường côn tuyệt diệu, vừa nhu vừa cương, khiến Minh nhìn mà cảm thấy rất là lợi hại.
Đánh cả buổi trời không ai thắng ai, cuối cùng một con gấu trúc khác trở về từ trong rừng trúc mới khiên cuộc đánh nhau chấp dứt.
“Sư phụ, sư phụ.”
“Sư phụ, người nói xem ai mới là người đặt tên cho khu rừng đó.”
Cộc! Cộc!
Hai con gấu trúc bị sư phụ của mình dùng gậy trúc đánh vào đầu hai cái vội ôm đầu kêu than.
“Hai đứa đi nấu nước trúc mời khách đi. Ta còn có chuyện muốn nói với họ.”
“Dạ, sư phụ.”
Minh nhìn gấu trúc thấy chúng tựa tựa giống nhau, hiện tại chỉ phân biệt được đâu là gấu trúc sư phụ, đâu là gấu trúc đệ tử vì kích cỡ thân hình mà thôi. Còn hai con gấu trúc nói nhiều kia thì chịu, chưa kịp tìm điểm khác nhau.
Hai con gấu trúc rời đi, lúc này gấu trúc sư phụ mới đến gần Minh và nói.
“Cậu tỉnh dậy rồi sao? Trong người đã khoẻ hơn chưa? Cậu từ dưới núi…”
Minh bấy giờ đã hiểu tại sao hai con gấu trúc kia nhiều chuyện rồi, có lẽ là lây từ vị sư phụ này đây. Minh ra hiệu ông ta dừng lại những câu hỏi liên tục. Đánh giá thấy giọng ông ta trầm ấm, rất giống người có tuổi bèn nói.
“Cảm ơn ân cứu mạng của ông, tôi là Minh, không biết xưng hô với ông thế nào?”
“Ta là Quang Vân. Mời ra kia ngồi nói chuyện.”
“Vâng.”
….
Cuộc trò chuyện khá cởi mở, Quang Vân kể nơi mà ông ta sinh ra, từ một thế giới khác. Ông ta đến đây bởi vì nơi này xuất hiện Bảo Vật Vườn Trúc. Kể cho Minh nghe bởi vì Bảo Vật này đối với Minh không có tác dụng gì, nên không sợ hắn nổi lên lòng tham.
Qua lời kể, có một vùng lãnh thổ chỉ toàn gấu trúc, được người đời gọi là Bắc Mạn Sơn, Mà Quang Vân chính là một trong các hộ pháp.
Vì chiến tranh với các vùng lãnh thổ khác cho nên số lượng cây trúc bị giảm nặng. Bỗng một ngày nọ một cánh cổng không gian xuất hiện và đưa Quang Vân và hai đệ tử đến đây.
Tuy nhiên Minh cảm thấy rất nhiều điểm vô lý nhưng lại không tiện nói ra. Có lẽ Quang Vân đang dấu diếm điều gì đó, nhưng Minh cũng không phải là kẻ nhiều chuyện toan tính.
Thanh Hương từ trong ngôi nhà trúc bước ra, thấy Minh đang ngồi ung dung, em ấy mở giản ra đôi chân mày đang cau có. Lúc này, họ lại một lần nữa giới thiệu lại từ đầu.
Đến đoạn Rừng Cây Cằn Cỗi.
Lệ quỷ khắp dãy U Lĩnh tập hợp lại tạo thành một vùng đất chết, chúng đang dần dần nới rộng địa bàn. Nếu như không diệt trừ chúng sớm thì chẳng bao lâu nữa, dãy núi U Lĩnh sẽ toàn là Lệ Quỷ thống trị.
Thấy được nguy cơ trước mắt, Minh và Hương quyết định giúp đỡ Quang Vân một tay. Bởi vì Quang Vân cần phải bảo vệ Bảo Vật Vườn Trúc. Còn Minh và Hương thì không để Lệ Quỷ ở núi U Lĩnh phát triển thêm nữa, dưới chân núi chính là nhà của mình.
Đang nói chuyện vui vẻ, bỗng mấy cây trúc xung quanh rung lên xào xào. Quang Vân mặt cau lại, hai đệ tử của ông ta ở dưới bếp cũng chạy lên. Sau đó họ cầm lấy gậy trúc mà vội vàng rời đi.
“Hai người ở đây, chúng ta đi một lúc rồi quay lại.”
“Vâng, chúng tôi sẽ ở đây đợi ông.”
…….
Quang Vân cùng hai đệ tử đã đến ranh giới của vườn trúc, tại đây một đàn Chồn Nanh Kiếm đang tổ chức một trận tấn công quy mô.
Có đến gần 100 con Chồn Nanh Kiếm, khác với đám lâu la tấn công Minh và Hương suốt đường đinh, mấy con này là mấy con trưởng thành.
Mỗi cao tầm một mét, đi bằng 4 chân, mỗi bước đi như cao xé mặt đất.
Những đường hoa văn được điêu khắc trên gậy trúc phát sáng, Quang Vân cùng hai đệ tử đánh ra những đòn đánh cực kỳ mạnh mẽ.
“Sư phụ, chúng đông quá, đợt này đông gấp mấy lần đợt trước nữa.”
“Theo ta đi đến trúc trận.”
“Sư phụ, phải dùng đến trúc trận sao?”
“Hết đường rồi, chỉ còn cách đó mà thôi.”
“Dạ. Thiết Côn, ngươi đi trước mở đường đi.”
“Được.”
Chồn Nanh Kiếm tuy suốt đường đi bị đánh cho sấp mặt nhưng vẫn một mực hung dữ đi theo.
Thức Thứ Nhất, Địa Đình Côn.
Quang Vân đập xuống một gậy, kình khí lao lên phía trước rồi chấn ngang sang hai bên, giống như một côn chẻ đôi không khí. Mấy con chồn trên đường đi dính phải bị đánh cho banh xác.