Cao Nhiễm gọi hai phần bạch bồi tử* và một tô lòng dê.
—————-————♥️—-—————-——
Bạch bồi tử白焙子
—————-————♥️—-—————-——
Bồi tử là một món ăn làm từ bột mì ở Nội Mông cổ, có hình dạng tương tự như bánh nướng của Tân Cương*, giòn ở bên ngoài mềm ở bên trong, có hương lúa mì đậm đà.
—————-————♥️—-—————-——
bánh nướng của Tân Cương*新疆烤饢
Do Katcat edit có thể coi chính chủ tại fb katcat- edit theo đam mê
—————-————♥️—-—————-——
Một lúc sau, bà chủ bưng lên một tô rau trộn kiểu gia đình, đây là của Tề Nghị gọi, Cao Nhiễm cầm đôi đũa lên gắp thử, cảm thấy bên trong có vị chua chua giòn giòn của nấm kim châm ăn rất ngon.
Sau bữa ăn, họ lái xe đến một tòa nhà nhìn như trường tiểu học, trên cửa có dán dòng chữ "Ngôi nhà thiên thần".
Chiếc xe tải lái vào một sân chơi bê tông cỏ dại mọc um tùm, bên cạnh là cầu trượt cùng với thiết bị tập thể dục không biết từ nơi nào đào thải đưa tới đây, có khá nhiều gỉ sắt đen trên bề mặt.
Đây là một cơ sở giáo dục tự kỷ tư nhân được ủy thác hoàn toàn. Nhiều người chăn nuôi không muốn nộp đơn xin trợ cấp cho con mình lên Liên đoàn Người khuyết tật để lưu hồ sơ. Lại không thể đi học tại một tổ chức chuyên nghiệp tư nhân với chi phí hàng chục nghìn nhân dân tệ một tháng ở thành phố lớn như Hải Lạp Nhĩ. Vì thế, các bé mắc chứng tự kỷ được gửi đến đây, tiến hành can thiệp đào tạo.
Cứ hai tháng, Tề Nghị lại mua một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và nhu yếu phẩm, lái xe tải chở tới đây.
"Ngôi nhà thiên thần " cũng dựa vào sự quyên góp của những người tốt bụng này, để có thể duy trì mức phí khá thấp trong nhiều năm.
Sau khi nói chuyện xong với hai giáo viên nữ duy nhất trong trường, anh mở thùng sau xe tải và bắt đầu dở các thùng hàng xuống.
Nắng nóng như thiêu như đốt, ban ngày nhiệt độ trong thị trấn tăng vọt, mồ hôi làm nhòe cả mắt, khó chịu tới mức phải nheo nheo mắt lại.
Người phụ nữ ngồi bên ghế lái phụ cũng học theo anh, nhảy xuống xe, khiêng từng thùng giấy về phía kho.
Cô búi một búi búp hoa đơn giản gọn gàng trên đầu, vài sợi tóc xoã xuống hai bên thái dương, lấp lánh trong ánh sáng ấm áp.
Tề Nghị sửng sốt một hồi, không hề nghĩ rằng cô sẽ chủ động đi xuống giúp đỡ.
Dỡ hàng xong, anh khiêng vào phòng học hai thùng lớn xếp chồng lên nhau, lấy ra từ lều Yurt trước đó. Rồi nhờ cô phân phát cho đám trẻ.
Cao Nhiễm mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có đủ loại đồ ăn nhẹ và sách tranh của Trung Quốc lẫn nước ngoài.
Phòng học rất yên tĩnh, cô trao quà tới tay cho từng em.
Các cô giáo không ngừng động viên, bọn trẻ nhỏ giọng yếu ớt mở miệng nói lời cảm ơn.
Sau khi rời khỏi "Ngôi nhà thiên thần", họ cố gắng tìm kiếm một vài cửa hàng sửa điện thoại ở trên phố, kết quả đều nói rằng họ không sửa được iPhone.
"Thôi, thôi vậy."
Thấy Tề Nghị vẫn đang muốn xuống tìm, Cao Nhiễm lắc đầu bỏ cuộc.
Trước khi về, hai người ghé đến nhà máy chế biến thực phẩm của Tề Nghị.
Cao Nhiễm ngước mắt quan sát văn phòng giám đốc nhà máy không mấy rộng rãi, được bài trí trang nhã sạch sẽ, trên kệ có rất nhiều sách về nghiệp vụ thương mại điện tử.
Cô đã nghe Ba Đồ nói qua, nhà máy chế biến của Tề Nghị là tự sản xuất tự bán hàng, nên kinh doanh khá tốt. Có điều trước đây, các cửa hàng trực tuyến (online) đều được giao cho một công ty đại lý điều hành. Hiện tại đã lấy lại tự quản lý, mới nổi tiếng với cái tên " Hồn Cẩm"
Nghĩ đến đây, Cao Nhiễm bắt đầu hứng thú, cầm điện thoại di động lên kết nối với wifi trong văn phòng rồi tìm kiếm. Quả nhiên, "Hồn Cẩm" so với các sản phẩm cùng loại luôn đứng đầu danh sách, ở các nền tảng mua sắm trực tuyến.
Dựa vào doanh số từ đơn đặt hàng, là ngôi sao của TMall chỉ một năm phí gia nhập nền tảng thêm điểm khấu trừ, liền hơn một triệu
Ba Đồ quả thật không nói dối khi nói anh không thiếu tiền. Có điều cô không hiểu anh có tiền như vậy, sao lại không đến các thành phố lớn khác ở Nội Mông Cổ. Như vậy không chỉ nhà máy và công ty có thể phát triển nhanh chóng hơn, mà còn có thể nhận được chính sách nâng đỡ nhất định.
Tại sao cứ phải ở lại huyện Trần Ba Nhĩ Hổ, sống trong lều Yurt, tắm ngoài trời và lãng phí thời gian cho những rắc rối nhỏ.
"Đúng là một kẻ quái dị."
Cao Nhiễm than nhẹ một tiếng, đặt điện thoại xuống, ngồi trở lại ghế văn phòng, đột nhiên cảm thấy bụng dưới có chút lạnh.