Người Dấu Yêu Ơi

Chương 203



Chương 203TẠM THỜI CHƯA CÓ Ý ĐỊNH RỜI GIỚI!
Năm nay ông Nghiên đã hơn năm mươi tuổi rồi nhưng không thấy có vẻ gì già cả, vô cùng trẻ trung, tinh thần dồi dào quắc thước. Chỉ là không biết có phải gần đây quá bận rộn hay không mà mặt mày ông lại vô cùng uể oải.

Chẳng qua bao lâu, ông Nghiên uống một ngụm trà, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa phòng sách, “Bách Duật không tới sao?”

“Dạ không.” Trả lời xong, Nghiên Thời Thất nhận lấy cốc trà mà ông Nghiên đưa tới, “Chỉ mình con về thôi.”

Có lẽ là ảo giác, khi cô vừa nói dứt câu này thì dường như vẻ mặt căng thẳng của ông Nghiên đã buông lỏng đi phần nào.

Nghiên Thời Thất không muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ rủ mắt xuống uống trà, trong lòng thì đeo đuổi suy nghĩ của bản thân.

“Con gái, nếu về một mình thì trưa nay ở lại ăn bữa cơm đi. Đúng lúc nói cho ba biết tình trạng gần đây của con với Bách Duật luôn.”

“Không thành vấn đề, ba.”

Trò chuyện mấy câu đơn giản, Nghiên Thời Thất rời khỏi phòng sách.

Cô trở về phòng riêng của mình, nhìn bày trí quen thuộc ở bên trong, ngồi lên mép giường vuốt ve ra giường vải bông, gương mặt thẫn thờ.

Ban nãy lúc ở trong phòng sách, cách cư xử của ông Nghiên thật sự rất kì lạ.

Lấy lại tinh thần, cô mở tủ quần áo lấy va ly ra, chỉ đơn giản thu dọn một ít quần áo thu đông, định bụng mang về Vịnh Lâm Hồ.

Ở nhà họ Nghiên cả một buổi trưa, dường như cô đã quay trở lại trạng thái độc thân chưa lập gia đình, ở trong phòng của mình đọc sách rồi đờ người ra.

Duy chỉ có sự ưu sầu quấn quanh nơi đáy lòng là làm hỏng đi sự yên ổn của cô, khiến cô không thể nào tập trung đọc sách được cả.

Trong lúc này, cô nhận được điện thoại của Thành Nghiệp Nam, “Vụ án của Diệp Tịch Noãn sẽ được xử trong mấy ngày này.”

Nghiên Thời Thất ngồi xếp bằng ở đầu giường, động tác cúi đầu lật sách hơi khựng lại, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên: “Ừ...”

Thành Nghiệp Nam nghe như vậy thì máu huyết lập tức sôi trào, “Như vậy là xong rồi sao? Sao em không hỏi thử có thể xử bao lâu?”

“Có thể bị xử bao lâu?” Nghiên Thời Thất lặp lại giống như con vẹt học nói vậy.

Thành Nghiệp Nam ngồi bắt tréo chân trong phòng làm việc, run đầu gối, “Sẽ không dưới ba năm. Lần này, anh đã tìm luật sư nổi tiếng trong nghề, kể cả lời nói trên mạng của cô ta, còn có hình mà cô ta chụp lén em, đếm tội để phạt, đừng nghĩ đến chuyện đi ra dễ dàng.”

Vừa nói, Thành Nghiệp Nam vừa châm một điếu thuốc, dường như tâm trạng rất tốt.

Nghiên Thời Thất bắt được một câu nói trong đó của anh ta, “Lời nói gì ở trên mạng của cô ta?”

Trong ấn tượng của cô thì Diệp Tịch Noãn chưa từng đăng ngôn luận gì không thích đáng lên Weibo cả, bởi lẽ cô ta còn phải giữ lại hình tượng nữa mà.

Thành Nghiệp Nam rít một hơi thuốc lá, “Cô ta có một tài khoản phụ, tên là [Hạnh phúc ấm áp]! Đã đăng hơn một nghìn lời bình luận tấn công, nhục mạ em trên các trang mạng lớn! Còn mẹ nó chứ cái gì mà hạnh phúc ấm áp, để lần này anh cho cô ta nếm thử cái gì gọi là hạnh phúc nơi đáy lao tù!”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nghiên Thời Thất: “...”

Hơn một nghìn bài bình luận, đúng là vất vả cho cô ta quá!

Cúp điện thoại, Nghiên Thời Thất khép quyển sách lại, đẩy cửa sổ sát đất đi ra ngoài ban công, nhìn bầu trời trong xanh sáng sủa bên ngoài cửa sổ, đôi môi cô giương lên nụ cười yếu ớt.

Diệp Tịch Noãn bị phạt tù, đơn giản là tự làm tự chịu!

Chờ phán xử xong thì cô sẽ tìm một cơ hội đi thăm tù. Vừa mới nghĩ đến tình cảnh gặp nhau giữa trong và ngoài hai chấn song sắt thì cô đã cảm thấy mong đợi rồi.

Có lẽ Diệp Tịch Noãn sẽ không nghĩ tới mình sẽ có một ngày như hôm nay đâu nhỉ.

Gần mười hai giờ trưa, người giúp việc tới gõ cửa mời cô xuống tầng dùng cơm.

Trong phòng ăn chỉ có một mình ông Nghiên đang ngồi ở đầu bàn. Tay trái ông cầm một ly rượu trắng đã còn được phân nửa, đang đặt trước mũi ngửi.

“Ba!” Nghiên Thời Thất chào hỏi xong liền ngồi xuống.

Trong bữa ăn, ông Nghiên đặt ly rượu trắng xuống, nhìn Nghiên Thời Thất với đôi mắt hiền từ hỏi: “Con gái, gần đây con và Bách Duật sống chung có hợp không?”

Nghiên Thời Thất đặt bát cơm xuống, cười nhạt trả lời, “Dạ, cũng xem như là hợp, ba không cần phải lo lắng.”

Ông Nghiên cảm khái: “Vậy là tốt rồi. Trước khi cưới, hai người trẻ tuổi các con chưa được tiếp xúc nhiều, cho nên sau khi cưới khó tránh khỏi va chạm. Con phải thông cảm và bao dung nhiều hơn, có biết không? Với lại, ba thấy tin tức liên quan tới con trên mạng gần đây rất lộn xộn. Cho dù nhà họ Tần không nói, nhưng không có nghĩa là họ không nhìn thấy. Bây giờ, con cũng là người có thân phận rồi, cho nên nếu có thể thì hãy ngừng công việc đó đi, đừng xem trọng nó quá.”

Nghe thấy lời này, ấn đường Nghiên Thời Thất khẽ nhíu chặt lại. Cô gác đũa lên trên tô mì rồi nói: “Ba, trên mạng bảo sao hay vậy, cho nên ba đừng để ý. Với lại, bây giờ công việc của con đang phát triển rất tốt, tuần sau con còn phải đến Đế Kinh quay phim, tạm thời con chưa có ý định rời khỏi giới. Còn về phía nhà họ Tần...”

Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên. Trong lúc Nghiên Thời Thất đang nói chuyện, bỗng dưng ông Nghiên lại vươn tay đụng ngã ly rượu bên cạnh, rượu trắng vẩy ra nửa cái bàn.