Trước khi đấu giá kết thúc, Nghiên Thời Thất thấy Lăng Mật với vẻ mặt cô đơn quay lại chỗ ngồi.
Lạ là Kiều Mục lại không đi theo.
Cô không nhìn nữa, cong nhẹ khóe môi.
Kiều Mục và Lăng Mật trò chuyện thế nào mà khiến cô ta buồn bã như vậy.
Thậm chí trên đường quay trở lại, cô ta còn vấp phải thảm trải, bộ dạng rất suy sụp, dường như bị đả kích không nhẹ.
Không phải cô suy nghĩ nhiều, mà là vì sau khi chủ trì tuyên bố buổi đấu giá kết thúc mà Lăng Mật vẫn còn ngồi thẫn thờ trên ghế.
Không lâu sau, các vị khách đều tản đi, Nghiên Thời Thất đi cùng người trợ lý của buổi đấu giá tới phòng riêng làm thủ tục chuyển giao.
Kí “Giấy xác nhận thành giao” xong, cô ra hành lang nhìn quanh bốn phía, thấy Tần Bách Duật đứng ngược sáng hút thuốc trước lan can.
Nghiên Thời Thất mỉm cười, nhấc váy bước tới. Mà Lăng Mật ở phía sau cô chậm chạp rời khỏi hội trường lại nhìn bóng lưng cô chăm chú, đáy mắt thật u ám.
Tần Bách Duật đứng cạnh lan can, một tay đút túi quần, một tay kẹp thuốc lá.
Dáng vẻ anh đêm nay cao quý phi phàm, sơ mi và tây trang đen xa xỉ, bên ngoài khoác áo gió dài màu xám nhạt. Gió đêm thổi bay tà áo anh, khiến dáng vẻ anh càng thêm ngang tàng mà tao nhã.
Nghiên Thời Thất vừa bước ra hành lang thì anh đã dập thuốc, ánh mắt rơi trên bờ vai mềm nhẵn của cô, nhíu mày hơi không vui.
“Sao anh lại đứng đây hút thuốc một mình?”
Anh cởi áo gió khoác trên vai ra, khoác lên vai cô, “Lạnh thế này em ra đây làm gì?”
“Ra tìm anh!” Nghiên Thời Thất cười nhẹ như hoa, ôm lấy cổ áo khoác trên vai, tiến lại gần anh, “Lát nữa về thẳng nhà ạ?”
Cô còn muốn hỏi anh vài chuyện nữa.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve, “Không vội. Làm xong hết thủ tục rồi à?”
Nghiên Thời Thất cười gật đầu, “Xong rồi ạ, mai họ sẽ phái chuyên gia đưa khuyên tai tới.”
Nghĩ một lát, cô nhìn anh hỏi: “Lát nữa anh còn có việc hả?”
“Ừ, không tốn nhiều thời gian đâu, là trò chuyện với chú Đậu. Nếu em chán thì có thể về trước.”
Anh đau lòng, không muốn để cô chờ lâu.
“Không phải là trò chuyện một lát thôi sao, em đi với anh.”
Nghiên Thời Thất kéo tay anh khỏi cằm mình, nắm lấy, ánh mắt lấp lánh như sao trời, đi cùng anh, hòa nhập vào khung trời do anh chống đỡ, ngay cả sự lạnh lẽo ngoài hiên dường như cũng bị xua tan không ít.
***
Bảy giờ bốn lăm phút tối, tại sảnh chiêu đãi tư nhân tầng hai.
Không gian trong sảnh không lớn, không tới trăm mét vuông. Chiếc đèn nghệ thuật trên đỉnh đầu khiến cho nơi này nhuộm vẻ hiện đại. Cách trang trí màu xám nhạt lại làm không khí nồng nặc mùi vị thương vụ.
Đậu Túc Nguyên ngồi ở ghế chính, sát cạnh ông là Thị trưởng Tôn của Lệ Thành.
Mấy người trẻ tuổi vây bàn tương tác, trên bàn bày rượu đỏ rót sẵn cùng với khay đồ ngọt, trái cây.
Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh Tần Bách Duật, Hàn Vân Đình ngồi gần Kiều Mục, Lăng Mật không đến. Nghe nói cô ta cảm thấy không khỏe nên rời đi trước.
Thị trưởng Tôn là người quen cũ của Đậu Túc Nguyên. Cả hai đều không tham dự buổi đấu giá mà vẫn luôn ngồi ở phòng tư nhân trò chuyện. w●ebtruy●enonlin●e●com
Lúc này, Thị trưởng Tôn đánh giá người thanh niên xuất sắc trước mặt, ngậm ngùi vô cùng: “Bây giờ đúng là sóng Trường Giang lớp sau dồn lớp trước, bộ xương già của chúng ta thật không sánh bằng bọn nhỏ.”
Đậu Túc Nguyên cũng tán thành gật đầu, cười nói: “Đúng vậy. Tối nay cháu Mật cảm thấy không khỏe, không thì tôi nhất định sẽ cảm ơn con bé đã tham gia ủng hộ sự nghiệp từ thiện như vậy.”
Thị trưởng Tôn gật đầu như thật, “Đúng là tiểu thư nhà họ Lăng, ra tay đủ hào phóng. Ông Đậu này, xem ra đây là nể mặt ông đấy.”
Đậu Túc Nguyên cười cười, sau đó nâng chén với Nghiên Thời Thất: “Đương nhiên, cũng phải cảm ơn cô Nghiên ủng hộ.”