Trong mắt của Đậu Túc Nguyên, Nghiên Thời Thất tao nhã lịch sự, tính tình an tĩnh lại cao quý, ngoan ngoãn ngồi cạnh cháu Tư, càng nhìn càng xứng đôi.
Ông rất thích cô bé không kiêu ngạo không nóng nảy như vậy. Trong dáng vẻ đoan trang hiện ra sự dịu dàng dễ chịu.
Nghiên Thời Thất cười lanh lảnh kéo ly rượu, khiêm tốn lại khéo léo nói: “Chú Đậu đừng nói thế, là do đồ của chú đáng giá nên chúng cháu đấu giá thôi ạ.”
Trong thời gian này, tiếng trò chuyện khách sáo lễ độ trong phòng thương vụ vang lên không ngừng.
Mấy người trẻ tuổi thỉnh thoảng đáp lời, cũng không người nào dám nói bừa.
Trường hợp như vậy cũng đủ để Nghiên Thời Thất cảm thấy sự sùng bái và kính trọng không lời mà bọn họ dành cho Đậu Túc Nguyên.
Người đàn ông họ Đậu này không thể khinh thường. Có thể khiến cho người thừa kế của mấy gia tộc lớn tôn kính như vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là một nhà từ thiện đâu.
Trong khi mọi người nói chuyện, Kiều Mục ngồi một bên chăm chú nhìn di động trong tay.
Dung lượng trò chơi của cô nhóc lớn quá, anh ta đợi hơn mười phút mới tải xong.
Vừa thấy trò chơi được cài đặt hoàn thành, anh ta nôn nóng mở giao diện ra.
Sau khi bấm loạn hai cái, tiếng nhạc rộn ràng hào hùng đột nhiên vang lên bên tai, cắt đứt cuộc trò chuyện hài hòa trên bàn.
Kiều Mục: “...”
Những người khác: “...”
Cách bàn, Tần Bách Duật ném cho anh ta một ánh mắt đầy u ám, dưới bàn, Hàn Vân Đình đạp anh ta một cái, có hiểu lễ phép hay không!
Nghiên Thời Thất lặng lẽ kéo tay áo Tần Bách Duật, khi anh nhìn sang thì hướng màn hình di động của mình cho anh xem.
Giao diện chính của di động là trang bạn bè Weibo của cô, bên trên hiển thị một đường link trò chơi Kiều Mục vừa gửi tới: [Mau tới tham gia trò chơi!]
Tần Bách Duật: “...”
Lúc này, Kiều Mục giả vờ bình tĩnh ấn thoát giao diện, ho nhẹ, “Xin lỗi, có tin nhắn, chú Đậu, Thị trưởng Tôn, mọi người nói chuyện tiếp đi, cháu ra ngoài gọi lại cho bạn!”
Cho nên, tiếng nhạc rộn ràng hào hùng kia là chuông tin nhắn?
Thẩm mĩ của ngài thật đặc biệt!
Kiều Mục ngẩng đầu rời khỏi phòng thương vụ, vừa ra khỏi cửa liền muốn đập di động.
Nhẫn nại một hồi, ngón cái anh ta trượt đến trang WeChat. Anh ta liếc mắt một cái, thấy có người bình luận cho mình.
Mở ra nhìn, bên dưới link trò chơi có bốn người bình luận.
[Vân Đình]: [Yếu] [Yếu] [Yếu]
[Duật]: Mê muội mất ý chí!
[Thập Thất]: [Cười trộm]
[Tiểu Vũ]: Đệch mợ, anh Hai cũng chơi cái này à? Đến đây đến đây, cùng nhau tham gia, nhân vật bản mạng của em là Ngu Cơ. [Xấu hổ]
Kiều Mục lặng lẽ xóa cái link gửi nhầm do trượt tay này, đứng ở ban công ngoài trời đốt điếu thuốc để làm mình tỉnh táo thật lâu. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Chú Tư nói không sai, mê muội mất ý chí!
Nhưng nhóc con thích, anh ta phải học cho giỏi trước rồi mới bàn tới vấn đề mất ý chí hay không!
***
Lúc Nghiên Thời Thất cùng Tần Bách Duật rời dinh thự còn chưa đến tám giờ.
Cô lên chiếc Lincoln của anh, đồng thời nhắn tin cho Lăng Tử Hoan, bảo Mục Nghi đưa cô bé về, không cần chờ.
Cô nàng đồng ý rất sảng khoái, cả người đổ sập lên ghế dựa, gác chân lên nhau, lắc lắc bàn chân thoải mái tự nhiên.
“Đầu Gỗ, đi thôi, chúng ta về nhà.” Nói xong, cô nàng lại lôi di động ra, quyết định chơi một trận với máy tự động.
Nói chung là chơi tự động thì sẽ không ai mắng cô là nằm vùng.
Lăng Tử Hoan vừa lấy di động ra, Mục Nghi cũng vừa khởi động xe, cửa xe còn chưa đóng thì một bóng người đã chui tọt vào, dọa cô nàng nhảy dựng lên.
“Chú Hai?” Lăng Tử Hoan vội vàng cất di động, “Chú xong việc rồi ạ?”
Không phải vừa nói chú ấy đi tâm sự với mấy người lớn à, nói tí vậy là đã xong rồi?
Ánh mắt tối tăm của Kiều Mục liếc cô nàng một cái, nghiêm mặt không đáp lại, vô cùng tự nhiên ngồi cạnh cửa.
“Mục Nghi, lái xe đi.”
Quan hệ giữa nhóc con và Mục Nghi có phải hơi bị tốt quá không nhỉ?
Vừa rồi còn nói cái gì, cái gì mà “chúng ta về nhà”...
Về nhà ai? Ai là chúng ta?!
Nghe thôi cũng khó chịu.
Mục Nghi bắt gặp ánh nhìn của Kiều Mục từ gương chiếu hậu, chỉ một giây sau đã thu ánh mắt lại, không nói gì khởi động xe rời khỏi dinh thự.