CÓ THỂ GA-LĂNG CHÚT KHÔNG?! Khi Ôn Tri Diên chào hỏi, Lãnh Dịch Diêm nhìn vẻ rụt rè của cô ta, ánh mắt hiện lên sự phản cảm.
Cậu ta ghét loại con gái bảo sao làm vậy.
“Được rồi, nếu đã gặp nhau thì chúng ta hãy cùng ăn một bữa nào. Tiểu Diêm có lỗi, chúng ta không để ý đến nó.”
Bình thường tính cách của Tần Bách Noãn khá là mạnh mẽ. Nhưng trước mặt những người mà cô coi trọng, cô vẫn thể hiện phong thái của một bà trẻ biết lo liệu việc nhà.
Suy cho cùng, Ôn Tri Diên là người ngoài, không thể thiên vị cô ta, lại càng không thể làm mất mặt Lãnh Dịch Diêm.
“Chị dâu, không phải đâu. Hôm nay quả thật do em không đúng. Anh Diêm tức giận... về lí thì có thể tha thứ được.”
Ôn Tri Diên rất thông minh, ít nhất là theo cảm nhận của Thời Thất. Từ lúc cô ta bước vào cửa, ngoài việc khóc thì không hề nói xấu Lãnh Dịch Diêm một câu.
Tình cảnh này lại càng khiến mọi người cảm thấy Lãnh Dịch Diêm đang vô cớ gây rối.
Lãnh Dịch Diêm bị coi là kẻ vô cớ gây rối: “...”
Cuộc nói chuyện đến đây, bất hòa giữa Ôn Tri Diên và Lãnh Dịch Diêm cũng được coi như là kết thúc.
Trong bữa tiệc, mọi người đều lặng lẽ ăn uống, thỉnh thoảng Tần Bách Noãn gắp thức ăn cho Ôn Tri Diên.
Lúc này, Lãnh Dịch Diêm đã uống hai ly bia, đột nhiên nói: “Anh trai, anh xuất viện khi nào vậy?”
Lãnh Dịch Trì nhìn cậu ta, “Sáng nay.”
“Ồ, vết thương không sao chứ?” Lãnh Dịch Diêm nhìn miếng gạc bị tóc mái che khuất trên trán anh trai.
“Ừm.” Lãnh Dịch Trì vừa trả lời, thì một ly bia đã đặt trên bàn trước mặt anh. Tiếp đó là giọng nói truyền đến: “Nếu đã không sao thì uống với em vài ly!”
Lãnh Dịch Trì: “...”
Cậu em chết tiệt này là được nhặt về sao?
Anh vừa mới được xuất viện vì tai nạn xe hơi, liền bắt anh uống rượu cùng?
Tâm trạng Lãnh Dịch Trì không vui nhìn động tác rót rượu của Lãnh Dịch Diêm, ánh mắt lạnh lùng, “Mang đi, không uống, anh lái xe tới.”
Lãnh Dịch Diêm tiếp tục rót rượu, lười biếng nói, “Lát nữa tìm tài xế lái thay!”
Lãnh Dịch Trì: “...”
Chết tiệt, thật là đau đầu!
Tần Bách Noãn thấy vậy chỉ mỉm cười bất đắc dĩ, “Anh uống với cậu ấy vài ly đi, bia thì không sao đâu. Cùng lắm lát nữa em lái xe về.”
Cô nhận ra Lãnh Dịch Diêm đang phiền não, uống rượu có thể giải khuây, nên chiều theo cậu ta.
Lãnh Dịch Trì âm thầm liếc nhìn người phụ nữ của mình, cô vợ này cũng được nhặt về phải không?!!
Nghiên Thời Thất ngồi xem kịch từ đầu đến cuối, đang cúi đầu nhét miếng sườn vào miệng, không thể nhịn cười, chỉ có thể giả vờ ăn cơm.
Người trong nhà này thật sự rất thú vị.
Khóe mắt cô nhuốm ý cười, vừa mới cắn một miếng sườn, lại có ba miếng sườn nhỏ được đặt trên đĩa trước mặt cô.
Không cần nhìn cũng biết là anh gắp cho cô.
Nghiên Thời Thất quay qua nhìn anh, khẽ mỉm cười, “Cảm ơn...”
Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, đôi mắt dịu dàng như nước. w●ebtruy●enonlin●e●com Cảnh tượng này trông rất ấm áp.
Sau đó, Lãnh Dịch Diêm một mình uống bia, ánh mắt uể oải nhìn chằm chằm vào đĩa đậu Hà Lan xào đặt trước mặt Nghiên Thời Thất. Cậu ta rót một ly bia, trong lúc rót bia vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía đó.
Lãnh Dịch Diêm nhìn những hạt đậu Hà Lan, còn Ôn Tri Diên ngồi đối diện đang nhìn cậu ta.
Có lẽ Ôn Tri Diên muốn bù đắp cho những rắc rối đã làm Lãnh Dịch Diêm bực mình trước đó, nên cô ta cầm đũa dùng chung, cẩn thận gắp một đũa, cầm khay hứng, nhỏ giọng nói: “Anh Diêm, cái này cho anh.”
Tần Bách Noãn thấy vậy cũng mỉm cười nói: “Tiểu Diêm, mau cầm lấy đĩa đón thức ăn.”
Thậm chí Lãnh Dịch Trì còn đá cậu ta dưới bàn, mắt hai người giao nhau, anh bĩu môi ý bảo cậu ta nhận lấy.
Con gái nhà người ta đã chủ động giúp em gắp thức ăn, em có thể ga-lăng chút không?!
Lãnh Dịch Diêm không nói một lời, nhưng cũng không cầm đĩa lên.
Giây tiếp theo, trước ánh mắt kinh ngạc của Ôn Tri Diên, Lãnh Dịch Diêm không quan tâm đến động tác bưng khay gắp thức ăn của cô ta, đứng dậy thay đổi vị trí của đĩa thức ăn trước mặt mình và đậu Hà Lan xào trước mặt Nghiên Thời Thất.
Ừ, thật trùng hợp, đĩa thức ăn trước mặt cậu ta là sườn xào chua ngọt, bây giờ được đặt trước mặt Nghiên Thời Thất.