ANH ĐANG NGHI NGỜ KHẢ NĂNG CỦA CHÚ TƯ?! Cảnh tượng này khiến khuôn mặt của Ôn Tri Diên tái nhợt. Cô ta vẫn giữ nguyên động tác gắp thức ăn cho Lãnh Dịch Diêm, nhưng lúc này cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tần Bách Noãn thức thời đưa đĩa thức ăn của cô ra, lấy hết đậu Hà Lan mà Ôn Tri Diên gắp vào đĩa của mình.
Thằng nhóc Tiểu Diêm này, Tần Bách Noãn thật sự không thể quản nổi.
Về phần Lãnh Dịch Trì, anh bất lực nhìn em trai mình bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Thằng nhóc chết tiệt này, thật sự muốn ăn đậu Hà Lan?!
Lãnh Dịch Trì quan sát chú Tư nhà họ Tần ở phía đối diện, khuôn mặt chú ấy ảm đạm lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng băng giá híp lại nhìn Lãnh Dịch Diêm.
Rất rõ ràng, ai mà chú ý thì đều thấy được dụng ý trong hành động này của Lãnh Dịch Diêm!
Không cần biết thật giả, nhưng việc này tuyệt đối không được!
F*ck!
Trực giác của Lãnh Dịch Trì cảm thấy không hay rồi. Hành vi không thể giải thích nổi của cậu em trai, chắc không phải còn có ý định khác chứ?
Ngay cả anh là cậu cả nhà họ Lãnh cũng không dám đối đầu chính diện với Tần Bách Duật, vậy mà thằng nhóc thối tha này lại cả gan dòm ngó con mợ nó người phụ nữ của chú Tư nhà họ Tần?
Lãnh Dịch Trì nghĩ, sau bữa ăn phải tìm thời gian để nói chuyện với cậu ta!
Có một số phụ nữ, không thể động đến!
Khung cảnh rối rắm trên bàn ăn này đã bị mọi người thu vào đáy mắt.
Mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau.
Duy chỉ có bản thân Nghiên Thời Thất là hoàn toàn không nhận ra việc này, bởi vì cô vẫn đang cúi đầu, vật lộn với thịt sườn trong đĩa. Món này thật sự rất ngon.
Anh Tư gắp cho cô, nên cô muốn ăn hết.
Ôn Tri Diên ngồi bên cạnh cúi thấp đầu, híp mắt lại, khóe mắt liên tục quan sát Nghiên Thời Thất. Hai tay cô ta vặn vẹo dưới bàn, mí mắt che đậy những cảm xúc trong ánh mắt, ngoài sự hoảng loạn còn có chút đố kị.
Cô ta cảm thấy lúc nãy anh Diêm cố tình đặt đĩa thịt sườn trước mặt Nghiên Thời Thất.
Cô ta không ngờ rằng Đế Kinh lớn như vậy, lại gặp Nghiên Thời Thất ở đây.
Ôn Tri Diên ngây người ra, dáng vẻ như mất hồn trước bàn ăn. Tần Bách Noãn thấy vậy, ngoài thở dài còn có một chút đau lòng.
Đứa trẻ này thật sự rất tốt. Dưới sự hun đúc của nhà họ Ôn, Ôn Tri Diên có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hiền lành và thông minh. Nhưng chỉ khi ở trước mặt Lãnh Dịch Diêm, con bé không còn là bản thân nữa.
Haizz, một chữ tình, trước nay khó mà giải thích nổi.
***
Sau bữa ăn, vợ chồng Tần Bách Duật tạm biệt Tần Bách Noãn và mọi người. Trước khi rời đi, tại bãi đỗ xe, Lãnh Dịch Trì đã gọi anh lại.
“Chú Tư, dự án của chú tại Đế Kinh có cần giúp đỡ không?”
Suy cho cùng, nhà họ Lãnh có thể nói là ăn sâu bén rễ tại Đế Kinh. Với sự hỗ trợ của nhà họ Lãnh, dự án của chú Tư sẽ tiến triển thuận lợi hơn.
Tuy nhiên, Tần Bách Duật bình tĩnh lắc đầu, “Không cần, trong lòng em tự có tính toán.”
Lãnh Dịch Trì gật đầu, “Vậy được, nếu chú cần giúp đỡ thì cứ nói, không cần khách sáo với anh.”
“Cảm ơn.”
Hai người nói chuyện ngắn gọn vài câu, gật đầu tỏ ý hiểu rõ rồi cả hai quay người, bước về hai đầu của bãi đỗ xe.
Trên đường trở về do Tần Bách Noãn lái xe.
Sau khi Lãnh Dịch Trì lên xe, cô không nén nổi hỏi: “Anh đã nói gì với chú Tư?”
“Không có gì. Anh bảo chú ấy không cần khách sáo với anh. Không phải chú ấy muốn bắt tay vào ngành bất động sản của Đế Kinh sao, anh muốn mở đường cho chú ấy.”
Lãnh Dịch Trì vừa nói vừa cài dây an toàn, nhìn lại ghế sau. Lãnh Dịch Diêm nghiêng người sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi, Ôn Tri Diên thì ngồi bên cạnh cậu ta, hai tay đặt trên đầu gối ngồi ngay ngắn. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Em không lái xe à?”
Lãnh Dịch Diêm mở to đôi mắt biếng nhác, liếc nhìn anh trai mình bĩu môi, “Để bạn giúp em lái về rồi.”
Lúc này, không đợi Lãnh Dịch Trì tiếp tục mở miệng, Tần Bách Noãn khởi động xe, cau mày như chợt nhớ ra điều gì, “Hình như em nghe nói chú Tư đã lấy được hai mảnh đất xây dựng của Đế Kinh, anh muốn mở đường giúp hơi muộn rồi.”
Lãnh Dịch Trì dừng lại động tác thắt dây an toàn, “Em có chắc không?”
Tần Bách Noãn liếc nhìn anh, “Có gì không chắc, anh đang nghi ngờ khả năng của chú Tư?”
Không phải anh nghi ngờ, mà mợ nó hoảng hồn thì đúng hơn!
Mới có bao bao lâu, mà đã lấy được đất xây dựng rồi?!