Người Dấu Yêu Ơi

Chương 318



KIỀU MỤC MUỐN HÓA TÀ!
Lãnh Dịch Trì vẫn ngồi trước bàn cơm tưởng tượng xa vời, mà trong phòng dành cho khách trên tầng, Tần Bách Duật mới vừa tắm xong đã nhận được điện thoại của Kiều Mục.

Không biết là ai đã chọc cậu hai nhà họ Kiều này, mà anh mới vừa bắt máy thì anh ta đã hừ lạnh hỏi một câu: “Chú Tư, Lăng Tử Hoan đang học trường nào?”

“Có chuyện gì?” Tần Bách Duật vừa lau chùi bọt nước trên mái tóc ngắn, vừa kiểm tra phòng cho khách, không thấy bóng dáng của Nghiên Thời Thất. Có lẽ cô đã xuống lầu rồi.

Bên kia đầu dây, Kiều Mục ngồi trước bàn làm việc, ngửa người về phía sau tựa trên lưng ghế da, hai chân bắt tréo đặt ở trên bàn làm việc. Anh ta đong đưa cổ chân, giọng điệu như muốn gây sự, “Cậu mau nói cho tôi biết, rốt cuộc cô nhóc học ở trường nào là được. Cậu quan tâm tôi có chuyện hay không để làm gì?”

Con bà nó, rốt cuộc có còn là anh em nữa không vậy?

Anh cả Lăng Vạn Hình chặn hết mọi tin tức về Lăng Tử Hoan, Kiều Mục phái người đi điều tra lâu lắm rồi mà cũng không có đầu mối.

Một tuần lễ đã qua, nếu như vẫn không có được tin tức của cô nhóc thì anh ta nhất định sẽ hóa tà mất thôi, sau đó bắt cóc Lăng Vạn Hình, uy hiếp dụ dỗ cũng phải hỏi cho ra lí do!

Kiều Mục đang đợi bản thân hóa tà nheo mắt lại, nhìn chằm chằm mũi giày của mình. Bây giờ nếu mà chú Tư cũng không nói thì anh ta sẽ xách dao xông thẳng tới nhà họ Lăng ngay!

“Con bé đang ở đại học LA, lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho anh.” Dường như Tần Bách Duật không hề do dự, sau khi nói ra chỗ ở của Lăng Tử Hoan thì lại trầm ngâm trong chốc lát mới bổ sung thêm, “Con bé còn nhỏ, anh làm việc nhớ có chừng mực!”

Lúc này, sắc mặt đang âm u bất định của Kiều Mục như đã gạt mây mù sang hai bên nhìn thấy trời trong.

Vừa nghe thấy chú Tư nhắc nhở, anh ta lập tức nhướng mày cười khẽ, giọng nói tràn đầy nghiền ngẫm, “Sao vậy? Sợ anh với cô nhóc củi khô lửa bốc...”

Sau đó, anh ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Bách Duật ở bên kia đầu dây truyền đến: “Anh không có lá gan đó.”

Rồi điện thoại bị cắt ngang.

Kiều Mục ỉu xìu sờ lỗ mũi, chú Tư nói chuyện thật đau lòng con mẹ nó!

***

Một ngày sau, tại sân bay quốc tế LAX, nước Mỹ.

Lúc Kiều Mục bước xuống máy bay đã là buổi chiều.

Nhiệt độ ở thành phố LA vừa phải, thời tiết mùa thu tháng mười mát mẻ, khô ráo ít mưa. Kiều Mục vừa đi ra sân bay đã lập tức cởi áo khoác nỉ mỏng trên người xuống.

Anh ta nhìn đồng hồ, lúc này cô nhóc đang đi học, mà khách sạn trợ lý sắp xếp cho anh ta chỉ cách đại học LA một con đường, đối diện với nhà của cô nhóc!

Vừa nghĩ tới sắp được gặp Lăng Tử Hoan, cảm xúc trong lòng Kiều Mục mơ hồ không thể nói nên lời.

Có nhớ nhung, cũng có vui sướng khó có thể che giấu.

Cuối cùng cũng gặp được cô nhóc của anh ta rồi!

***

Bốn giờ chiều, tại đại học thành phố LA, Lăng Tử Hoan vừa tan học đã cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cô nàng được đưa tới nước Mỹ đã hơn một tuần lễ, chương trình học vừa nhiều lại căng thẳng khiến cả người cô cũng héo rũ luôn.

Cuộc sống, thật là khó khăn...

Cô rất muốn về nhà, rất nhớ Lệ Thành, rất nhớ miến chua cay, phở ốc, lẩu Thục Nam, trà sữa trân châu, còn có gà hầm...

Lăng Tử Hoan rời khỏi phòng học, ủ rủ buông thõng bả vai đi từng bước một ra ngoài, trong tay còn đang bê một đống tài liệu học tập.

Cô vừa đi tới bãi cỏ trước cổng thì đã có người gọi cô từ phía sau, “Lăng Tử Hoan, chờ một chút!”

À, là bạn học Cận An Thừa của cô, là người Tuyền Thành trong nước.

“Có chuyện gì vậy?” Lăng Tử Hoan ủ rũ, lười biếng đáp lại một câu.

Cô muốn trở về nhà ngủ. Tối hôm qua cô không ngủ được, vì chơi hai trận game liền.

Mặc dù đã tới được một tuần lễ rồi, nhưng cô vẫn chưa điều chỉnh được chuyện lệch múi giờ.

Cận An Thừa là cậu chủ nhỏ của nhà họ Cận ở Tuyền Thành, người cao một thước tám, đứng trước mặt Lăng Tử Hoan càng khiến cô có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn hơn.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Cậu ta cúi mắt nhìn Lăng Tử Hoan. Đôi mắt to, đen láy, lông mi dài mảnh, gương mặt tròn trịa, cùng với bờ môi căng mọng, kết hợp lại với nhau chính là một búp bê tiêu chuẩn.

“Không phải hôm qua cậu nói muốn đi thư viện sao? Tại sao sau đó lại không đi?”

Cậu ta đợi cô ở thư viện rất lâu.