GIẬN RỒI SAO? Kiều Mục nghe thấy câu nói này thì suýt nữa đã bóp nát điện thoại di động.
Anh ta không ngừng hít thở sâu để lấy không khí. Không hiểu sao thấy mình ngứa ngáy, anh ta gãi, rồi cào, rồi lại liếc sang.
Anh sắp bị cắm sừng rồi!
Mẹ nó chứ, còn chơi Đông Hoàng cái gì nữa!
Kiều Mục tức giận, ném thẳng cái điện thoại lên bàn, cũng không màng game gì nữa, tắt phụt máy.
Lúc này, Lăng Tử Hoan đã sớm đắm chìm trong game, quên hết tất cả mọi thứ.
Trong lòng cô cũng đã hết khó chịu, hít thở dễ dàng, lại được bốn anh trai che chở chạy khắp nơi, cái cảm giác đó thật sự quá vui vẻ.
Phe địch đều khiếp sợ. Bọn họ đi cướp tháp, cũng sắp chiếm được thạch anh rồi, mà năm người này còn ở đây đánh buff đỏ là sao?
Mấy người có thù oán gì với buff đỏ vậy?
“Tiểu tiên nữ, em tên gì vậy?”
Đồng đội vừa đi theo bên cạnh bảo vệ Lăng Tử Hoan, vừa mở mic hỏi cô.
Lăng Tử Hoan ăn buff đỏ, vui vẻ cười một tiếng, trả lời ngọt ngào hết mức: “Anh trai, em tên là Hoan... A!”
“Hoan A? Tên của em thật hay!”
“Hoan A, muốn lấy buff xanh không?”
“Hoan A, lát nữa kết bạn trên game nhé?”
“Hoan A...”
Bốn người trong đội vẫn liên tục gọi “Hoan A”, nhưng trước bàn học nhỏ trong phòng khách, Kiều Mục đã giật lấy điện thoại của Lăng Tử Hoan, ném thẳng lên trên ghế xô pha.
Đến cả tai nghe cũng bị ném bay...
Lăng Tử Hoan sợ đến mức nỗi sặc cả hơi lạnh. Không thèm để ý tới nét mặt Kiều Mục, cô nàng đứng bật dậy định đi nhặt điện thoại.
Cô còn chưa chơi xong mà.
Nhưng mới đi được hai bước thì cổ của cô nàng đã bị ghìm lại rồi.
Kiều Mục duỗi cánh tay dài ra, vòng hẳn qua cằm cô, siết cái cổ mảnh khảnh của cô khẽ giật ngược lại, khiến cô nhóc bị kéo thẳng vào lòng anh.
Lưng cô chạm vào ngực anh, cổ họng còn bị anh ta siết, không dám lơ là chút nào.
“Chú Hai, chú làm gì vậy!”
Hai cánh tay nhỏ bé của Lăng Tử Hoan không ngừng giằng cánh tay của Kiều Mục ra, đôi mắt thèm khát nhìn cái điện thoại di động, ôi game của cô.
Kiều Mục không để ý tới động tác của cô, cánh tay trượt từ dưới cổ đến bả vai cô, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp, vô cùng lạnh lẽo, “Nhóc đang làm gì đấy?”
Không học ngoại ngữ cũng được đi, hơn nửa đêm còn tìm một đống anh trai!
Còn định nói tên nữa à? Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Vóc dáng nhỏ bé vốn không đọ nổi với Kiều Mục, Lăng Tử Hoan bị anh giam trong lòng giằng co được mấy cái đã buồn bực cãi lại, “Cháu đang chơi game đấy, chú không thấy sao?”
Đôi mắt lạnh lùng của Kiều Mục nheo lại, “Học xong từ mới chưa?”
“Học xong rồi, ôi, chú buông cháu ra mau! Đi tìm em Kiều của chú đi, anh trai cháu còn đang đợi cháu kìa!”
Em Kiều?!
Kiều Mục vừa nghe thấy, thoạt đầu thoáng sửng sốt trong tích tắc, rồi chợt cười phá lên.
Gương mặt tuấn tú vẫn luôn lạnh lùng của anh ta bây giờ như sương mù tan ra dưới ánh nắng chói chang. Anh ta siết chặt cánh tay đang ghì lấy cô, ép sát cô vào lòng mình hơn, “Nhìn thấy tôi chat rồi à?”
Có vẻ như vừa rồi, vì muốn nhập vai vào nhân vật trong game thật nhanh nên anh đúng là có gọi một tiếng “em Kiều”.
Đây là nhìn thấy, rồi ghen tuông, giận dỗi sao?
Trong đầu Kiều Mục tưởng tượng ra một kịch bản cực kì sinh động về cô nhóc ghen tuông vì anh.
Sau đó, anh ta nghe thấy Lăng Tử Hoan nói: “Đương nhiên là nhìn thấy rồi. Em Kiều đó của chú lại còn cần Hoàng Thiện bảo vệ nữa, cũng tay mơ y như chú vậy! Cháu dùng Tôn Ngộ Không là đã có thể giết mười tám đời tổ tông cô ta chỉ trong một giây rồi!”
Kiều Mục: “??”
Rõ ràng là anh ta dùng Đông Hoàng mà, Hoàng Thiện là cái m* gì chứ?
Nhưng mà, đây không phải việc chính, bởi vì anh ta nghe thấy hai chữ “tay mơ”.
Mặt Kiều Mục tối sầm lại, mắt lạnh lẽo sâu thẳm vô tận. Anh ta lật vai Lăng Tử Hoan lại để cô đối diện với mình, vươn tay chộp lấy khuôn mặt mềm mại mịn màng của cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhóc con, nói thêm một câu nữa thử xem?”