Người Dấu Yêu Ơi

Chương 357



TRỪ ĐÁNG ĐỜI THÌ CÒN BIẾT NÓI GÌ ĐÂY?
Nghiên Thời Thất khẽ cong khóe môi, nhìn thẳng vào cặp mắt lóe sáng đầy kiêu ngạo của cô ta, rồi lắc đầu từ chối, “Cảm ơn lời mời của cô, nhưng sáng mai tôi còn có lịch quay, nên không thể đi ăn được.”

Còn có người ngoài ở đây, nên cô vẫn phải giữ phong độ nên có.

Nghe thấy vậy, Lăng Mật cố làm ra vẻ mặt vô cùng thất vọng, “Không đi thật sao? Đạo diễn Lưu và Trưởng phòng Tôn còn đang chờ đấy. Đây là cơ hội tốt!”

Cô ta còn cố ý hạ giọng, làm ra vẻ bí mật ghé sát người cô khi nói câu cuối cùng.

Cho dù Nghiên Thời Thất có ý đồ gì khác hay không, động thái này khiến cho rất nhiều nhân viên vẫn còn đang đứng hóng hai cô trò chuyện lập tức đánh hơi được tin nóng.

Nghiên Thời Thất quen biết nhà đầu tư, bây giờ còn được nhà đầu tư dẫn đi ăn cơm với Trưởng phòng Tôn của Phòng Kế hoạch và Đầu tư nữa. Chuyện này...

Có vẻ như người ta đã dần tìm ra được câu trả lời, vì sao Nghiên Thời Thất lại có thể lấy được vai nữ hai trong một bộ phim truyền hình lớn rồi.

Nghiên Thời Thất vẫn ung dung nhìn Lăng Mật. Cô ta đang cố tình dẫn dắt suy đoán cho các nhân viên đoàn phim và các diễn viên khác.

Với một diễn viên thì bốn chữ “bỏ tiền vào đoàn” cũng đủ khiến cô trở thành mục tiêu công kích rồi.

Cô từ từ nheo mắt lại, đối diện với cặp mày khẽ nhíu lại của Lăng Mật mà không thèm đếm xỉa. Cô cười nhạt, “Thứ gọi là cơ hội mà cô Lăng nói đến là cái gì vậy?”

Lăng Mật nói: “Hẳn là cô biết rõ chứ.”

“Ý cô là, tôi đi ăn bữa cơm với mấy người thì có thể nhận được một số cơ hội? Nếu là vậy thì mong cô Lăng nhường cho người khác đi chứ? Dù sao thì tôi không thiếu cơ hội. Cô cũng biết đấy, anh Tư có thể cho tôi tất cả những gì tôi muốn.”

Nghiên Thời Thất bắt chước dáng vẻ của Lăng Mật, nghiêng người về phía trước, kề sát cô ta rồi thì thầm câu nói cuối cùng bên tai cô ta.

Ấn đường Lăng Mật giật nảy lên. Cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm Nghiên Thời Thất, đáy mắt lóe lên sự ghen tị.

Nghiên Thời Thất thật sự cho rằng, có Tần Bách Duật là có thể yên tâm ngủ ngon sao?

Cô ta không ra tay ở Đế Kinh được, không có nghĩa không thể ra tay ở Lộ Thành!

Sóng mắt Lăng Mật mơ hồ phản chiếu nụ cười lúm đồng tiền của Nghiên Thời Thất. Cô ta không muốn bị xấu mặt trước người của đoàn làm phim, nên sau khi dằn lòng xuống thì uyển chuyển cười nói, “Nếu đã vậy thì tôi cũng không làm khó người ta nữa!”

Nghiên Thời Thất gật đầu đồng ý, “Đúng là làm khó. Vả lại, cũng không đến lượt tôi phải đi ăn với Trưởng phòng Tôn. Vai nữ chính người ta còn đang đứng ở đó kìa, cô hãy tặng cơ hội này cho người khác đi. Tạm biệt, cô Lăng!”

Nói xong, cô lập tức đi vòng qua Lăng Mật đang đứng chắn đường, mái tóc khẽ bay, cử chỉ thong dong rời khỏi phòng thương vụ.

Lăng Mật xoay người nhìn theo bóng lưng cô, cặp mắt đen láy lóe lên tia lạnh.

Sau đó, nghe nói Lâm Mặc Nhi cũng không tham gia bữa cơm, nhưng Bùi Đường thì có.

Từ trước đến giờ không có gì là bí mật trong đoàn làm phim. Lúc Nghiên Thời Thất nghe được tin này thì cô đang ngâm suối nước nóng ở sân sau khách sạn Li Sóc.

Trời đã tối, sắp chín giờ.

Sân sau khách sạn có mấy suối nước nóng thiên nhiên biệt lập. Hơi nóng lượn lờ phả lên mặt cô, khiến đôi mắt long lanh ánh nước của cô trở nên mông lung.

Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên ngại ngùng ngồi bên cạnh cô. Hai cô gái nhỏ còn quấn khăn tắm ngồi trong suối nước nóng, không hề nhúc nhích.

Nghiên Thời Thất mặc bikini ngồi trong bồn, thỉnh thoảng vẩy nước lên cánh tay. Cô nhìn về phía Tiểu Lâm, “Trừ Bùi Đường ra, còn có ai tham gia bữa tiệc nữa không?”

Tiểu Lâm lập tức ngồi ngay ngắn lại, trả lời rành mạch, “Nghe nói còn có mấy diễn viên nữ phụ nữa, nhưng vai chính thì chỉ có mình Bùi Đường thôi.”

“Ừm...”

Nghiên Thời Thất vươn tay từ trong suối nước nóng ra, mân mê khuôn mặt ấm áp của mình. Bây giờ Bùi Đường thật quá thê thảm.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Cái gì anh ta cũng phải tự làm. Ra ngoài mở rộng quan hệ, tìm kiếm nguồn tài trợ, còn đâu phong độ và địa vị của ảnh đế trước đây nữa.

Trừ đáng đời ra thì cô còn có thể nói gì đây?!