CHỊ LÀ CHỊ CỦA EM! Nghiên Thời Thất ngồi trên ghế xô pha, nhìn theo bóng lưng của Ôn Tranh.
Giây phút nhìn thấy kết quả giám định, cả hai giống như mất đi tiếng nói.
Huyết thống có lúc lại kì diệu đến như vậy. Trong thế giới rộng lớn bao la này, bạn vẫn có thể gặp lại người thân mang cùng huyết thống.
Sau một lúc lâu, Ôn Tranh hút xong hai điếu thuốc thì tâm trạng mới hồi phục lại.
Cô đứng bên cửa sổ, xoay người lại, sau lưng là nắng Lộ Thành ấm áp như mùa xuân, làn sương vấn vít bao quanh cô. Mắt cô lóe lên một xúc cảm mà Nghiên Thời Thất chưa từng thấy trước đây.
Ôn Tranh nghẹn ngào nói: “Em, chị là chị gái của em...”
Dứt lời, cô dùng lòng bàn tay che đi đôi mắt, trong lòng dâng lên niềm chua xót tột cùng.
Đồng thời, cô cũng rất biết ơn.
Có thể là đã muộn, cũng có lẽ vừa đúng lúc, nhưng sau tất cả, họ vẫn gặp được nhau.
Cô đã mất tất cả ở nhà họ Ôn, nhưng vì có Nghiên Thời Thất, cô không còn cảm thấy nuối tiếc nữa.
Ngay cả khi cả thế giới phản bội lại cô, cô vẫn có một người thân sẵn sàng gọi cô là “chị gái”.
Khoảnh khắc Nghiên Thời Thất vội vàng bước đến trước mặt ôm cô vào lòng, Ôn Tranh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Cô ôm chặt lấy Nghiên Thời Thất khóc nức nở.
Có lẽ không ai có thể hiểu được cảm xúc thật sự của cô, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cô con gái lớn nhà họ Ôn trong năm năm qua mà lại khiến cho cô phải vỡ òa như vậy trong khoảnh khắc gặp lại người thân của mình.
Khóe mắt Nghiên Thời Thất cũng đỏ không kém. So với sự mất bình tĩnh của Ôn Tranh, cô có thể kìm nén cảm xúc, điềm đạm hơn chị mình nhiều.
Chưa từng trải qua đau khổ, thì không thể nói về nhân tình thế thái.
Xét cho cùng, cô may mắn hơn Ôn Tranh, vì cô đã gặp được anh Tư.
Anh đã bù đắp tất cả những thiếu hụt trong suốt những năm tình thân lạnh nhạt của cô.
Ôn Tranh, chị ơi.
Nghiên Thời Thất vỗ nhẹ vào lưng xoa dịu Ôn Tranh, nhẹ nhàng thổn thức nói, “Chị, đừng khóc nữa.”
Một tiếng gọi đong đầy tình cảm của cô.
Cô rất thương Ôn Tranh.
Nhất định chị đã trải qua năm năm vô cùng khổ cực.
Đầu ngón tay chị ố vàng vì thuốc lá, nét mặt vô cảm được năm tháng mài giũa. Chị không nói gì, nhưng đều toát lên nét thảm thương khổ sở.
Chiếc điện thoại Iphone đời đầu, trang phục tầm thường nhất, thậm chí gấu quần còn sờn đi vì bị cọ lâu ngày, đến cả dây giày của chị cũng đã đứt một nửa.
Nghiên Thời Thất đều nhìn thấy hết tất cả, nhưng cô chưa bao giờ nhắc tới.
Có một số việc không thể nhắc đến.
Ôn Tranh rất kiêu hãnh. Ngay cả trong lúc khốn khó, chân mày khóe mắt chị vẫn toát lên thần thái cao quý ngạo nghễ.
Có lẽ một ngày nào đó, khi đã trở về với gia đình, được bao bọc trong tình thân ấm áp, chị mới sẵn sàng nói ra tất cả những gì đã trải qua trong những năm này.
Nếu chị không muốn nói, cô sẽ không ép buộc.
Ôn Tranh đã khóc đủ, cả người mệt lả, uể oải buông Nghiên Thời Thất ra, dựa vào bệ cửa sổ phía sau.
Cô tiện tay lau mặt, cặp mắt đỏ khóc xong càng trong veo. Cô hít một hơi thật sâu, giọng mũi đặc sệt, cười tự giễu, “Con mợ nó thật mất mặt!”
“Không có gì là mất mặt cả. Thật hiếm khi thấy chị khóc, cuối cùng cũng ra dáng con gái rồi!” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Ôn Tranh với khuôn mặt đẫm nước mắt: “...”
Nghiên Thời Thất cười trêu cô, quay người đi đến bàn trà lấy khăn giấy, quay trở lại đứng trước mặt, nhẹ nhàng lau nước mắt cho chị.
“Em còn ở đây quay phim bao lâu nữa?” Ôn Tranh lấy chiếc khăn giấy từ tay cô, quẹt sơ vài cái rồi ném vào thùng rác.
Nghiên Thời Thất nhìn động tác của chị, bất lực mỉm cười, nói: “Còn quay thêm hai ngày nữa, em phải cùng anh Tư đi lên núi một chuyến.”
Ôn Tranh cụp cặp mi còn sũng nước xuống. Cô thoáng suy nghĩ vài giây, thở dài nói: “Nếu vậy thì chị sẽ về Đế Kinh trước.”
Nghiên Thời Thất kinh ngạc, “Chị không đi cùng em sao?”