HI VỌNG ANH ĐỐI XỬ TỐT VỚI EM ẤY! Ôn Tranh chậm rãi lắc đầu, “Có Tần Bách Duật ở cùng em, chị cũng yên tâm rồi. Với lại bọn Tiểu Lục vẫn đang đợi chị, đợi em quay xong, chị sẽ đến Lệ Thành tìm em.”
Cô bám theo Nghiên Thời Thất đến Lộ Thành ngay từ đầu, không ngờ Tần Bách Duật cũng sẽ đến.
Rất nhiều lần, cô đã nghĩ về việc người đàn ông này yêu Nghiên Thời Thất đến mức nào mới có thể không tiếc bất cứ thứ gì để ở bên cạnh con bé.
Ghen tị sao? Có lẽ vậy, nhưng với cuộc sống cùng cực bây giờ, cô không có tư cách để tốn thời gian vào việc yêu đương.
***
Đến tối, Ôn Tranh muốn rời đi.
Nghiên Thời Thất có chút không nỡ, đứng trong phòng cầm tay Ôn Tranh không ngừng nhắc nhở dặn dò.
“Chị nhớ khi đến Đế Kinh thì gọi cho em nhé.”
“Nếu gặp bất cứ chuyện gì, chị phải báo cho em ngay, đừng tự mình gánh vác tất cả.”
“Còn nữa, đừng đi đòi nợ thuê nữa, nghề đó nguy hiểm, không phù hợp với chị.”
“À đúng rồi, còn cả...”
Nghiên Thời Thất giống như một bà vú cầm tay Ôn Tranh nhắc đi nhắc lại.
Tần Bách Duật ngồi trên chiếc ghế xô pha đơn bên cạnh, nghiêng người dựa vào tay vịn, điếu thuốc trên tay anh lóe lên ánh sáng lập lòe.
Đôi mắt anh dịu dàng, nụ cười trầm ổn nhàn nhạt trên đôi môi mỏng, không rời mắt nhìn dáng vẻ cẩn thận dặn dò của cô. Sự trìu mến da diết ánh lên trong đôi mắt anh.
Ôn Tranh bị ngược đến không chịu nổi.
Tay cô bị Nghiên Thời Thất nắm mãi, ngay cả khi lòng bàn tay của cả hai đều đổ mồ hôi mà con bé vẫn không buông.
Thấy ánh mặt trời bên ngoài dần tắt, Ôn Tranh xoa xoa đầu, ngắt lời cô, “Được rồi! Chị không phải là một đứa trẻ, có đến mức em không yên tâm như vậy không?”
Nghiên Thời Thất chớp mắt, đưa tay ra gãi mũi, “Cũng không phải là không yên tâm, chỉ là... ừm...”
Không tìm được từ thích hợp, cô tự nghẹn.
Vào lúc này trái tim Ôn Tranh vô cùng ấm áp. Nghiên Thời Thất đã mang đến cho cô sự quan tâm lo lắng đã mất từ lâu.
“Đừng lo cho chị. Nhiều năm như vậy chị còn vượt qua được, sẽ không có gì xảy ra đâu.” Trước khi đứng dậy, Ôn Tranh còn ôm cô một lúc. Nguồn : we btruy en onlin ez.com Là em gái của cô!
Cô chưa bao giờ có tình cảm chị em gần gũi như vậy với Ôn Tri Diên trong suốt hai mươi hai năm sống ở nhà họ Ôn.
Cô không ưa Ôn Tri Diên, còn khinh bỉ cô ta từ xương tủy. Cho dù Ôn Tri Diên ở trước mặt mình làm gì, nói gì, đều chỉ nhận lại cái nhìn khinh miệt lạnh lùng của cô.
Vậy mà khi gặp Nghiên Thời Thất, cái cảm xúc trào dâng hoàn toàn ngược lại.
Cô muốn bảo vệ, muốn chăm sóc con bé, ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của con bé vui vẻ rạng ngời như mặt trời chiếu sáng trên trái đất.
Thế nhưng cô vẫn còn một chút tiếc nuối, chưa từng thấy dáng vẻ lúc con bé chào đời, chưa từng được ôm cơ thể nhỏ bé còn thơm của mùi sữa của con bé, chưa từng được nghe con bé gọi “chị” bằng âm thanh non nớt mềm mại.
Họ đã vắng mặt trong nửa đầu cuộc đời của nhau, cũng vì vậy càng khiến họ trân trọng những năm tháng kể từ khi gặp được.
Trước khi rời đi, Ôn Tranh cố tình bảo Nghiên Thời Thất tránh đi.
Cô ngồi đối mặt với Tần Bách Duật trong phòng khách. Bọn họ ngồi ở hai đầu ghế xô pha, bầu không khí có chút tế nhị.
Ôn Tranh nói thẳng vào vấn đề, “Con bé là em gái của tôi, hãy đối xử tốt với nó.”
Mặc dù cô tin tưởng tình cảm của bọn họ rất sâu đậm, nhưng vẫn muốn dặn dò vài câu.
Tư thế trưởng thành và chững chạc của anh giống như cây cao núi lớn. Tần Bách Duật nhìn Ôn Tranh, giọng nói chắc nịch: “Yên tâm.”
Ôn Tranh mím môi, đôi mắt vô ý chớp vài cái.
Khi không có mặt Nghiên Thời Thất, người đàn ông này trông lạnh lùng và kiêu ngạo, toát ra vẻ xa cách, thiêu đốt sự bình tĩnh của cô.
Lời cảnh cáo cô muốn nói khó mà thốt lên được trước mặt người đàn ông này.
Xét về khí chất, cô còn thua kém một khoảng xa.
Ôn Tranh thở dài, không dám lấy thân phận trưởng bối lên mặt với anh nữa.