Người Dấu Yêu Ơi

Chương 376



KÍ ỨC ĐÃ TRỞ LẠI!
Nửa giờ sau, tại thôn Bình Túc.

Xe dã ngoại dừng ở lối vào đầu thôn. Từ xa xa nhìn lại, dưới ánh trời chiều là thôn xóm tiêu điều bao phủ bởi bụi bặm bùn lầy.

Ánh sáng nhạt từ trong mây trôi trút xuống vùng đất an tĩnh yên ổn quá mức này, trừ tiếng chim hót thì xung quanh chỉ có lại tiếng gió lọt vào tai.

Khung cảnh trước mắt chẳng khác gì mười bốn năm trước.

Kí ức của Nghiên Thời Thất hơi mơ hồ, không phải đã quên mà chỉ là không rõ ràng lắm thôi.

Tuy mười tuổi đã hiểu chuyện nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, nếu không phải tự mình đứng ở chỗ này thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không nhớ lại những chi tiết trong lúc tham gia trại hè năm đó.

Trong đầu chỉ là kí ức không rõ ràng. Duy chỉ khi trở về chốn cũ thì từng mảnh vụn trong đầu mới dệt lại thành hình ảnh mông lung.

Cô đứng ở cửa xe dã ngoại, dưới chân là đất đai ẩm ướt. Bởi vì đã lâu không có người tới, cho nên đường hẹp quanh co đi thông qua thôn đã phủ đầy cỏ dại.

Khiến cô cảm thấy kì quái nhất chính là, dường như nơi này không có bất kì dấu vết bị khai phá nào.

Cô muốn mở miệng hỏi nhưng Tần Bách Duật đã dắt tay cô đi từng bước một vào lối đường mòn kia. Mục Nghi và một vệ sĩ khác ở phía trước, lần lượt đạp bằng cỏ dại trên mặt đất.

Bước chân anh rất vững vàng đi ở bên cạnh, dắt cô đi, thỉnh thoảng còn bảo cô cẩn thận dưới chân nữa.

Tại cửa thôn, chữ viết trên tấm bảng dựng trên mặt đất đã phai mờ theo năm tháng thoi đưa, nay chỉ còn lại mơ hồ một chữ “Bình” mà thôi.

Cô nhìn cảnh vật tiêu điều xung quanh, cỏ dại xanh rợp không ngừng quét qua, hạt sương thấm ướt ống quần, càng để lộ vẻ hoang vu thê lương.

“Anh Tư, nơi này còn chưa bắt đầu thi công sao?” Cuối cùng khi đi tới căn nhà dân đổ nát thứ nhất ở Thôn Đông, Nghiên Thời Thất đã hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.

Những ngôi nhà dân thấp bé lung lay sắp đổ đứng trong thôn Bình Túc cách li với nhân thế kia, những lối rẽ bị cỏ dại che phủ dẫn đến các nhà ở và ngõ hẻm eo hẹp khác nhau.

Đường hẹp quanh co vào trong thôn lại dần dần trở nên rộng thoáng hơn. Tần Bách Duật chậm rãi dừng bước, mắt nhìn một ruộng bậc thang trước thôn nhưng không trả lời câu hỏi của cô.

Sau khi dừng chân một lát thì cô mới nghe giọng nói bình thản của anh vang lên: “Nơi trường cấp một Lệ Thành hoạt động là ở ruộng bậc thang kia, đúng không?” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Nghiên Thời Thất kéo lấy tay anh, đứng sóng vai với anh nhìn về phía trước. Trong tầm mắt, ruộng bậc thang đã sớm trở thành vũng bùn khô cạn, nhìn từ trên cao xuống trông có vẻ vắng lặng thê lương.

Kí ức tồn tại sâu trong đầu giống như là dòng thác đã được mở nắp, nước ùn ùn tuôn ra ngoài.

Trong mắt Nghiên Thời Thất có ánh sáng, rực rỡ như ngân hà sóng sánh, cô hơi kích động gật đầu, “Đúng, đúng, chính là bên đó. Khi ấy lúc xuống xe, em nhớ giáo viên đã dẫn bọn em đi tới bên cạnh ruộng bậc thang trước tiên. Mà tấm hình em chụp cũng là khi ấy.”

Nói dứt câu, cô hơi khựng lại một chút rồi vừa cười bổ sung: “Sau đó em rất phấn khởi khi giáo viên dẫn bọn em vào thôn, bởi vì từ nhỏ em chỉ sống trong thành phố, chưa từng nhìn thấy thôn xóm bao giờ.”

Mùa hè năm đó cô chỉ mười tuổi, không chững chạc nghiêm túc như bây giờ.

Có lẽ là lòng hiếu kì quá nặng, có lẽ là cảm thấy sự vật mới lạ cho nên cô bị thụt lùi lại sau đoàn, càng đi càng chậm. Đôi mắt trong veo như nước không ngừng quan sát xung quanh.

Hình ảnh nhà ngói cũ nát và đường đi bùn lầy đầy đất, cùng với một vài đứa trẻ ống quần lấm lem bùn, núp sau khe cửa rình coi nhóm khách lạ bọn cô đến từ bên ngoài khi đó, giờ dần dần chồng chéo lên nhau.

Cảm giác lúc cô còn nhỏ, lần đầu tiếp xúc với cuộc sống thôn xóm vô cùng chân thật như vậy, thật khác biệt một trời một vực với tất cả những gì cô đã trải qua khi còn bé.

Kí ức vẫn còn đang âm ỉ, cùng với gió núi xen lẫn hương cỏ bay tới. Khung cảnh trước mắt dần dần bao trùm lên bức họa trong kí ức.