EM ĐÃ GẶP MỘT CẬU BÉ ĂN MÀY Ở CHỖ NÀY! Bọn họ đứng trong thôn xóm tiêu điều, ngửi hương cỏ xanh nồng đậm trong không khí, dường như cả hai đều đang chìm vào hồi ức.
Mục Nghi và đội viên vệ sĩ đứng lặng im cách xa hai người mấy bước, không lên tiếng quấy rầy, nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của mình.
Khu vực này đúng là bất động sản do Tần thị sử dụng quan hệ mới tóm được, nhưng đã ba năm rồi mà vẫn chưa thi công.
Bởi vì nơi này đất rộng người ít, mười bốn năm trước lại bị đóng thôn, cho nên dự án động thổ cũng đành gác lại lần nữa, ngay cả đơn vị cơ quan cũng chưa từng thúc giục.
Tóm lại là đất đai cách xa xã hội loài người, cho nên cấp trên cũng không đánh giá cao việc khai phá.
Lúc này, bọn họ đã dừng chân khá lâu, sau khi thu hồi tầm mắt, Tần Bách Duật nhìn về phía Nghiên Thời Thất bên cạnh mình, thấy sắc mặt cô hờ hững dừng ở nơi xa thì bất chợt thở ra.
Anh vươn cánh tay dài ôm gọn lấy eo thon của cô kéo lại bên người, cúi đầu hôn lên bên tai cô rồi khàn giọng hỏi: “Đang nghĩ tới chuyện gì vậy?”
Vì nụ hôn khẽ của anh mà bên tai trào dâng cảm giác ngứa ngáy.
Nghiên Thời Thất rụt cổ lại, mặt mũi tươi tắn nhìn anh, nhưng giọng điệu lại như than thở: “Nghèo! Lúc ấy, cảm giác đầu tiên khi em bước vào thôn chính là nơi này rất nghèo. Em chưa từng nhìn thấy nhà cửa thấp bé như vậy ở Lệ Thành, còn có loại giếng nước đó, đều là thứ không có trong thành phố.”
Vừa nói đến đây, Nghiên Thời Thất đã xoay người nhìn về đường thôn ở phía Tây cách bọn họ không xa, rồi tiện tay chỉ cái giếng nước nhô ra khỏi mặt đất kia.
Lúc này, anh chỉ nhìn theo hướng cô chỉ, nhưng chân lại xoay bước, dẫn cô chậm rãi đi về phía một con đường nhỏ hẹp khác.
Trên đường đi, Nghiên Thời Thất cẩn thận nhìn dưới chân, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm: “Anh Tư, vừa rồi anh còn chưa trả lời em, nơi này còn chưa khởi công khai phá sao?”
Nhịp bước chân của anh chậm lại, anh hạ thấp giọng đáp, “Ừ, còn chưa!”
Trong lúc còn chưa dẫn cô về lại con hẻm cũ đó thì anh không nỡ động tới một ngọn cây cọng cỏ nào ở nơi này cả.
Bỏ hoang lâu như vậy, đơn giản chính là anh muốn sau khi dẫn cô đi tới một lần, còn tương lai sẽ bàn sau.
“Vậy người bạn cũ của anh đâu? Người ta còn ở chỗ này sao?” Giọng điệu của Nghiên Thời Thất lộ ra sự dè dặt lúc hỏi những lời này.
Toàn bộ thôn xóm đều hoang phế lâu đến vậy rồi, có phải người bạn cũ của anh Tư đã cũng qua đời rồi không?
Vừa nghĩ như thế, đầu ngón tay của Nghiên Thời Thất cũng chậm rãi lồng qua kẽ hở ngón tay anh, mười ngón tay đan chặt.
Không sao, cô vẫn còn đây!
Cho dù như thế nào, cô đều sẽ ở bên anh.
Nghiên Thời Thất tự mình suy đoán chuyện liên quan tới người bạn cũ đó mà không chú ý tới ánh mắt sâu hoắm của anh dần trở nên sắc bén hung ác vì đã gần đi tới con đường mòn chật hẹp.
Nhưng, chỉ là thoáng qua rồi trở lại như thường ngay.
Anh yên lặng một hồi lâu, sau khi vòng qua nhà dân xếp đầu thôn xóm mới mở miệng đáp lại, “Người đó, không có ở đây.”
Quả nhiên...
Nghiên Thời Thất hơi kéo lấy ngón tay anh, đợi tới lúc anh nhìn sang thì cô mới nở một nụ cười xán lạn, ánh mắt sáng rực, cắn bờ môi dưới, giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ nhưng đầy sự kiên quyết: “Em sẽ luôn ở bên anh.”
Đừng buồn, có được không!
Thật ra bắt đầu từ khi bước vào thôn Bình Túc thì cô đã cảm nhận được rõ ràng hơi thở lạnh lẽo trên người anh Tư.
Anh không còn ôn hòa nữa, mà thay vào đó là dáng vẻ và cử chỉ quá nặng nề.
Dù là anh đã rất kìm nén vùng trán không nhíu lại, nhưng cũng vẫn để cô nhạy bén tóm được cảm xúc khác thường của anh.
Rốt cuộc thì mười bốn năm trước, anh Tư của cô đã xảy ra chuyện gì ở chỗ này vậy?
“Anh Tư, anh...” Cô muốn mở miệng, muốn an ủi mấy câu.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, người đàn ông bên cạnh lại bỗng dưng nhìn về phía trước, dừng chân lại, mở miệng cùng một lúc với cô: “Đến rồi!”
Đến chỗ nào rồi?
Nghiên Thời Thất không hiểu mà dời mắt qua. Lúc con đường ở phía trước bất ngờ đập vào mắt thì đồng tử của cô đã bỗng chốc co rút lại, ngay cả sắc mặt cũng lộ vẻ mờ mịt.
Trầm ngâm một hồi, cô khẽ chớp hàng mi hơi đau xót, muốn nói rồi lại thôi.
“Em nghĩ tới điều gì? Nói ra đi...” Âm sắc của anh mang theo sự dịu dàng mê hoặc lòng người. Đôi mắt sâu thẳm nóng bỏng nhìn cô, dẫn dắt suy nghĩ của cô.
Tầm mắt của Nghiên Thời Thất nãy giờ vẫn dừng lại ở vùng phụ cận đầu hẻm, cô vô thức nâng ngón trỏ lên, trong mắt cuốn theo sự do dự, cả buổi sau mới yếu ớt nói: “Hình như em đã gặp một cậu bé ăn mày ở chỗ này...” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!