Người Dấu Yêu Ơi

Chương 380



RẤT NGỌT, NGỌT ĐẾN TẬN XƯƠNG!
Bên khác của núi Bình Túc có một căn cứ khai thác khoáng sản trái phép. Hằng năm có vô số người bị bọn mua bán người ném vào trong núi làm công việc khai thác không thấy mặt trời.

Lao động trẻ em, trẻ thiểu năng, lừa gạt buôn bán người, nhiều không đếm xuể.

Người thiếu niên đó nhất định là người trốn ra được.

Nhưng có ích gì chứ, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị bọn mối lái thâm hiểm độc ác tìm về thôi, không chạy khỏi lại bị đánh và hành hạ tàn nhẫn. Mấy năm nay có rất nhiều người chạy trốn đã bị đánh chết.

Lòng người thờ ơ, một giây này giống như lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào trái tim non nớt của bọn họ.

Nghiên Thời Thất mười tuổi năm đó còn không hiểu cái gì gọi là tình người ấm lạnh.

Cô kéo cậu thiếu niên chạy đi một khoảng rất xa, cuối cùng dừng lại trước cửa một nhà dân trong thôn xóm.

Nhìn thấy ông cụ đang ngồi ở cửa rút tẩu thuốc ra, cô muốn đi cầu cứu nhưng lòng bàn tay lại bị cậu thiếu niên sau lưng nắm chặt, ngăn cản động tác của cô.

Cậu thiếu niên nói: “Đừng đi, bọn họ là cùng một nhóm.”

Nghiên Thời Thất thở hổn hển, không dám tin nhìn ông cụ hiền lành hút thuốc lá đó.

Nhưng chẳng biết lí do gì, cô lại lựa chọn tin tưởng thiếu niên này.

“Chúng ta qua bên kia đi!”

Suy cho cùng, bọn họ vẫn còn nhỏ, chạy không nhanh bằng người lớn.

Tiếng mắng chửi sau lưng lại đến gần lần nữa, cả người Nghiên Thời Thất run lên, cuống cuồng không chọn đường đã kéo cậu chạy ra bên ngoài thôn xóm.

Cô nhớ, xe buýt đỗ ở bên kia, có lẽ tài xế vẫn còn ở đó, có lẽ còn có thể cầu cứu.

Vì chạy nhanh mà vết thương trên người cậu thiếu niên sau lưng bị căng đau, áo sơ mi lại nhuốm máu lần nữa.

Nhưng cậu cắn răng kiên trì, không nói tiếng nào.

Cậu nghĩ, có lẽ lần này là cơ hội cuối cùng quyết định cậu có thể chạy trốn được hay không.

Cùng lúc với chiếc xe buýt phía trước đập vào mắt, Nghiên Thời Thất vừa chạy vừa muốn quay đầu lại nói với cậu thiếu niên.

Nhưng ngay lúc này có mấy tên côn đồ từ một đầu khác của thôn chạy về phía xe buýt trước.

Trong thôn này, bốn phương tám hướng đều là hẻm nhỏ quanh co.

Cậu thiếu niên vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì đã quyết đoán kéo lấy Nghiên Thời Thất nhanh chóng trốn vào trong một bụi cỏ dại bên cạnh cửa thôn.

Bọn côn đồ đã từ các con đường nhỏ vọt tới cửa thôn.

Tình cảnh của bọn họ rất nguy hiểm.

Nghiên Thời Thất và cậu thiếu niên trốn trong lùm cỏ dại cao cao bên cạnh cửa thôn, nín thở chờ đợi.

Đám côn đồ vòng quanh xe buýt mấy vòng nhưng không tìm thấy bóng dáng cậu thiếu niên, thì lại hùng hùng hổ hổ đi về hướng tập hợp trong thôn.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, Nghiên Thời Thất vẫn không dám động đậy.

Cửa vào thôn cách thôn xóm một khoảng xa, xung quanh yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu của dế mèn.

Lồng ngực cậu thiếu niên bên cạnh phập phồng dữ dội. Chạy băng băng một đoạn đường này đã hao hết toàn bộ sức lực của cậu rồi.

Chẳng bao lâu sau, cả người cậu hơi chao đảo ngã vào trong bụi cỏ.

Nghiên Thời Thất suýt chút đã hô lên thành tiếng. Cô khom người đến gần cậu hơn một chút, do dự mấy giây mới vươn tay vỗ lên gò má cậu, “Này, anh tỉnh lại đi...”

Cậu thiếu niên giương mắt lên nhìn cô, trong quầng sáng loang lổ là gương mặt hốt hoảng của cô bé.

Cậu không ngất đi, chỉ là không còn sức lực để chống đỡ thân thể tàn tạ này nữa thôi.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Nghiên Thời Thất nhìn xuyên qua bụi cỏ xem động tĩnh bên ngoài, trong mắt nhuộm ánh nước còn mang theo sự sợ hãi.

Cô lấy ba-lô sau lưng xuống, lần mò cả buổi bên trong mới lấy chocolate và chiếc cốc công chúa Disney ra, cẩn thận xé gói rồi đưa tới bên miệng cậu, ghé vào tai cậu khẽ nói: “Sô cô la này rất là ngọt, anh nếm thử xem.”

Thiếu niên nhìn chằm chằm cô bé. Trong hơi thở không còn mùi chuồng heo hôi thối nữa, mà quanh quẩn là mùi thơm ngọt ngào trên người cô bé, còn có cả hương thơm nồng đậm của chocolate.

Cậu nhắm mắt lại, theo động tác của cô bé mà cắn một miếng, rất ngọt, ngọt đến tận xương.