ANH TƯ, EM YÊU ANH! Đêm đó, Nghiên Thời Thất gọi cho Lưu Khánh xin nghỉ. Chú Mạc qua đời, cô không thể quay về Lộc Thành lúc này được.
Anh vẫn đang rất đau buồn, cô muốn ở bên cạnh anh.
Hôm sau là lễ tang của chú Mạc, nghe nói các thành viên chủ chốt trong các gia tộc lớn đều sẽ tới viếng.
Chị dâu Dung Khanh cùng anh cả Tần Bách Ngạn thảo luận sắp xếp lễ tang, bảo hai người họ và cả chị Ba, anh rể về phòng nghỉ ngơi.
Mấy năm nay, chú Mạc làm quản gia nhà họ Tần nên có liên hệ rất chặt chẽ với các gia tộc lớn, mạng lưới quan hệ cũng rất rộng.
Một người đáng tôn kính như vậy, cho dù cưỡi hạc về Tây phương cũng nhất định phải được đàng hoàng.
Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật quay về phòng ngủ của anh ở căn thứ hai, tầng ba của nhà chính nhà họ Tần.
Bài trí trong phòng rất đơn giản, tuy lâu không có người ở nhưng vẫn được quét dọn rất sạch sẽ.
Lúc này đã hơn chín giờ tối.
Tần Bách Duật đứng ngoài ban công hút thuốc, trên người chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh và quần âu, gió đêm thổi ống quần anh lay động, bóng dáng trông rất cô đơn tịch mịch.
Khi Nghiên Thời Thất bước ra từ nhà tắm thì thấy cảnh này.
Cô đứng sau lưng anh nhìn một lúc lâu, sau đó bước chậm rãi bước ra ban công, từ đằng sau ôm lấy thắt lưng anh.
“Anh Tư...”
Cô nhẹ nhàng gọi anh, áp mặt dụi vào lưng anh.
Anh kéo lấy tay cô, cảm giác hơi lạnh, anh nắm chặt tay lại, dập thuốc rồi quay người đối diện với cô, “Em mệt không?”
Tối qua bọn họ vừa thân mật, hôm nay cô lại phải bôn ba về nhà chính với anh.
Trong lòng anh dâng lên chút áy náy.
Nghiên Thời Thất nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh, rút khỏi tay anh, đưa ngón tay viền theo gương mặt anh,”Anh Tư, sống chết có số, anh đừng đau buồn quá.”
Cô không muốn thấy anh chìm trong đau buồn. Khuôn mặt tuấn tú cao ngạo của anh không nên nhuộm nét sầu muộn.
Tần Bách Duật nghe giọng nói an ủi dịu dàng của cô, thở dài kéo cô vào lòng, yết hầu khẽ chuyển động, im lặng nửa ngày mới khàn khàn nói, “Năm đó, sau khi chú Mạc tìm thấy anh liền dùng ba tháng đi cùng đặc công thâm nhập vùng núi, càn quét hết thôn Bình Túc và căn cứ khai thác trái phép ở đó. Lúc ấy, chú Mạc sáu tư tuổi.”
Nghiên Thời Thất dựa trong lòng anh, lần đầu tiên nghe được chuyện xảy ra sau đó.
Cô không nhúc nhích, lặng lẽ lắng nghe giọng nói trầm ấm của anh. w๖ebtruy๖enonlin๖ez “Một tháng sau khi được cứu về, anh bị trầm cảm và có vài triệu chứng PTSD(*). Khi anh được đưa ra nước ngoài trị liệu, chú ấy vẫn luôn đi cùng, bởi vì năm đó, ba mẹ và anh Hai cũng vừa qua đời.”
(*) PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn tâm lý.
Nghe đến đây, nhịp tim Nghiên Thời Thất đập dồn dập, ngay hơi thở cũng rối loạn.
Cô bỗng nhớ lại, lần trước tổ chức sinh nhật cho anh Tư, cô nhờ Kiều Mục thu thập ảnh của anh, nhưng suốt mười năm từ khi anh mười lăm tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi đều không có lấy một bức hình.
Mười năm này anh vẫn luôn điều trị ở nước ngoài sao?
Cô không dám hỏi, sợ chạm phải nỗi buồn sâu tận trong lòng anh, cô bỗng không muốn biết bất cứ điều gì. Nếu không phải anh đã trải qua sự ngược đãi vô nhân tính kia thì sao đến mức mắc chứng PTSD chứ.
Đó là chướng ngại do sang chấn. Bây giờ anh rất ưu tú, rất tao nhã, chắc chắn cho dù chỉ từng mắc triệu chứng rất nhỏ thì có lẽ quá trình trị liệu cũng gian khổ vô cùng.
Có một số việc không cần biết quá rõ ràng, đã là quá khứ thì dù tốt dù xấu đều nên niêm phong khóa kĩ trong kí ức.
Cô ôm chặt lấy anh, ghé sát tai anh thì thào trong nước mắt: “Anh Tư, em yêu anh.”
Yêu sâu sắc, yêu tới tận xương tủy, yêu đến mức không ngại vượt núi băng sông cũng muốn dùng hết sức mình sưởi ấm quãng đời còn lại của anh.