Người Dấu Yêu Ơi

Chương 390



ANH CẢ MUỐN BIẾT THẬT SAO?
Sáu giờ sáng hôm sau Nghiên Thời Thất liền mở mắt ra. Cô rất mệt, nhưng trong lòng lại đầy ắp tình yêu.

Người bên cạnh còn chưa tỉnh. Trong ánh sáng yếu ớt, cô dùng ánh mắt vẽ lại từng đường nét của anh.

Đêm qua cô thấy rất rõ, trừ bả vai, còn rất nhiều vết sẹo vắt ngang lưng anh, hơn nữa còn rất sâu.

Tất cả đều là vết thương do bị đánh vào năm đó.

Khi tình cảm nồng nhiệt nhất, cô luôn ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng mơn trớn dấu vết loang lổ này, đau lòng tới mức hận không thể chịu cùng anh, không thể cùng trải qua khoảng thời gian khổ sở đó của anh.

Cô thở dài không thành tiếng, rón rén cẩn thận rúc vào ngực anh.

Có lẽ là vì không khí trong phòng ngủ rất ấm áp, không lâu sau, Nghiên Thời Thất lại mơ màng thiếp đi.

***

Khoảng tám rưỡi sáng, con trai chú Mạc cho người giúp việc lên gọi họ dậy, chín giờ sẽ bắt đầu lễ tang chú Mạc.

Nghiên Thời Thất mặc áo sơ mi xanh sọc đen và quần dài đen. Thời gian hơi gấp, cũng chỉ có bộ quần áo tối màu này tương đối phù hợp với hoàn cảnh ngày hôm nay.

Tần Bách Duật vẫn mặc áo sơ mi và quần âu, dưới cặp lông mày sắc nét là đôi mắt sâu thẳm đã vơi bớt đau buồn.

Trước khi ra cửa, Nghiên Thời Thất tới gần ôm anh, đặt lên môi anh một nụ hôn, đôi mắt cô tràn đầy quan tâm, giọng nói dịu dàng: “Anh Tư, mọi chuyện sẽ qua thôi, tối qua anh đã đồng ý với em, sẽ không quá đau buồn nữa, anh nói lời phải giữ lời.”

Khi biết mười bốn năm trước anh từng mắc bệnh trầm cảm, trong lòng Nghiên Thời Thất vẫn luôn canh cánh không yên.

Năm đó vì những chuyện đã trải qua, lại thêm nỗi đau mất người thân nên anh mới bị bệnh. Giờ chú Mạc bị bệnh mà qua đời, cô rất sợ khơi lại sự tổn thương trong lòng anh.

Cô sợ bệnh trầm cảm của anh lại tái phát.

Nghe cô nói, ánh mắt Tần Bách Duật sáng lấp lánh nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thấp thỏm bất an, giọng nói nhỏ nhẹ dễ chịu, như cơn mưa giữa trời nắng hạn, tưới xuống mảnh đất cằn cỗi trong lòng anh.

Anh khẽ nhếch môi, ôm cô vào lòng thở dài: “Làm em lo rồi.”

Nghiên Thời Thất lắc lắc đầu trong ngực anh, cố sức hít vào mùi hương chỉ thuộc về anh. Hai người ôm nhau một lát rồi cùng đi xuống tầng.

***

Trong phòng ăn dưới tầng, anh Cả chị dâu ngồi ở ghế đầu, chị ba Tần Bách Noãn cùng anh rể Lãnh Dịch Trì ngồi ở bàn dài bên trái.

Người giúp việc bận rộn ở xung quanh, không khí hơi nặng nề.

Tần Bách Ngạn nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, thấy hai người họ thì khẽ nhướng đôi mày rậm: “Sao giờ mới xuống?”

Bàn tay đang nắm tay Tần Bách Duật của Nghiên Thời Thất vô thức siết chặt, cô thấy ánh mắt của anh Cả rất không hài lòng.

Cô hơi thẹn thùng, hình như hai người ôm nhau hơi lâu nên xuống muộn.

Nghĩ một lát, Nghiên Thời Thất định giải thích một câu.

Nhưng người đàn ông bên cạnh trầm giọng lên tiếng trước, “Bận.”

Chiếc đũa đang gắp sủi cảo của Tần Bách Ngạn rơi “Cạch” xuống bát. Anh nhíu mày đặt chiếc đũa còn lại trên tay xuống cạnh bàn, nhìn qua nhìn lại hai người, “Bận cái gì? Giờ là mấy giờ rồi hả? Hai đứa...”

Tần Bách Ngạn còn đang thao thao bất tuyệt thì Tần Bách Duật lại nhẹ nhàng nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt anh Cả nhà mình, môi mỏng hé mở: “Anh Cả thật muốn biết thật sao?”

Tần Bách Ngạn lúc này đang nhìn Nghiên Thời Thất, liếc thấy đôi môi hơi sưng của cô, lập tức im bặt.

Anh vô cùng không muốn biết!
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Dung Khanh ngồi cạnh anh cầm khăn ăn lau miệng, dịu dàng cười nói: “Anh cũng đừng trưng vẻ nghiêm túc này ra làm gì. Hôm qua hai đứa nó vừa về gấp, anh cũng phải để chú Tư và Thập Thất ngủ một giấc cho ngon chứ. Hơn nữa chúng ta cũng không cần qua sảnh phúng điếu trước, bây giờ còn sớm, anh gấp cái gì?”

Lời của Dung Khanh khéo léo ôn hòa, ý tứ bênh hai người Nghiên Thời Thất không cần nói cũng biết.