CÔ TA CẦN CHỊ MẬT GIÚP ĐỠ! Khóe môi của Dung Khanh nhanh chóng hiện lên ý cười, chị bước lên phía trước, đứng trước mặt Kiều Phỉ Bạch, duyên dáng ngồi xổm xuống, “Cô Kiều, đừng lo lắng, nếu như Tiểu Thất nhà chúng tôi thật sự ra tay thì chúng tôi cũng không thiên vị đâu. Cổ chân của cô bị thương rồi, nhân viên y tế sẽ đến nhanh thôi. Trong lúc đó chúng ta có thể kiểm tra camera để dễ ăn nói với mọi người.”
Sau khi buông Dung Khanh ra, Nghiên Thời Thất chậm rãi tiến lên hai bước, đàng hoàng ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Kiều Phỉ Bạch. Cô vươn tay nắm lấy cổ tay cô ta, nói: “Nếu cô nói tôi đánh cô thì đưa vết thương ra đây, cô cứ che mặt như vậy, sao có thể khiến mọi người giúp cô lên lớp tôi được?”
Tất cả mọi người đều lộ vẻ ngượng ngập, có người còn hắng giọng khỏa lấp đi.
Đều là người có vai vế, vừa rồi chỉ nghe mà đã vội tin tưởng thiên vị, bây giờ mới cảm thấy hơi mất mặt.
Quả thật bọn họ không hề chứng kiến Nghiên Thời Thất ra tay, thậm chí cô còn chẳng nói nhiều, chỉ có Kiều Phỉ Bạch lảm nhảm liên tục.
Kiều Phỉ Bạch bị Nghiên Thời Thất kéo cổ tay bèn âm thầm cố cưỡng lại nhưng không dám làm mạnh.
Cô ta còn muốn duy trì hình tượng của kẻ bị hại, bây giờ há miệng mắc quai. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Tay vẫn bị Nghiên Thời Thất kéo xuống, ngoài việc vệt đỏ bị cô ta che kín thì không thể phân biệt được mặt bị đánh hay do chính cô ta gây nên.
Nghiên Thời Thất nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc sảo, nói rành mạch, “Về việc cô nói tôi vương vấn Bùi Đường mãi không quên, vì không có được anh ta mà ra tay với cô, nếu như tôi không hề chạm vào cô thì có phải câu nói này cũng sẽ bị bác bỏ hoàn toàn đúng không?”
Đã bàn trước là để cô ta dụ Nghiên Thời Thất ra, sao lại nôn nóng đến vậy!
“Nghiên Thời Thất, cô bớt nói láo đi! Nếu cô không ra tay với tôi thì sao cổ chân của tôi lại bị thương, còn mặt tôi nữa, bây giờ vẫn còn đau đây này!”
Kiều Phỉ Bạch vẫn tiếp tục bịa đặt, ấn đường của Nghiên Thời Thất dần dần hiện lên vẻ chế nhạo. Cô liếc nhìn cô ta, gằn từng chữ, “Có phải cô quên mất kết cục của Diệp Tịch Noãn rồi không? Hay là cảm thấy chỉ vì người tầm thường như Bùi Đường mà đáng để tôi ra tay với cô? Thứ cô giành lấy bằng được chính là thứ người khác vứt bỏ như đôi giày cũ. Cô khẳng định tôi đánh cô, vậy lát nữa xem camera cho rõ. Nếu đúng là tôi không ra tay thì chúng ta gặp nhau ở tòa vì tội bôi nhọ danh dự. Đồng ý không?”
Đương nhiên Kiều Phỉ Bạch biết được kết cục của Diệp Tịch Noãn, chính là cái án tù tội nửa năm sau song sắt.
Bấy giờ, cô ta nghe thấy giọng điệu tự tin nghiêm trọng của Nghiên Thời Thất, thì lập tức nhìn sang Lăng Mật.