ĐÂY LÀ NGHIÊN THỜI THẤT, VỢ CỦA TÔI! Nghiên Thời Thất nhìn xoáy vào Kiều Phỉ Bạch. Đây là lần thứ hai cô bắt gặp cô ta liên tục lén liếc nhìn Lăng Mật.
Đôi mắt Nghiên Thời Thất lấp lánh tia ranh mãnh. Cô nhìn qua nhìn lại hai người kia, tinh quái hỏi, “Sao cô phải nhìn cô Lăng thế? Đây là chuyện trước đây giữa tôi và cô, cô nhìn cô ấy làm gì? Muốn kéo cô ấy xuống nước à?”
Lăng Mật: “...”
Kiều Phỉ Bạch: “...”
Lời của Nghiên Thời Thất khiến mặt Kiều Phỉ Bạch tái như màu đất.
Lăng Mật cũng chỉ có thể lặng lẽ nhịn xuống mấy lời định nói, bước tới đứng cạnh Dung Khanh, khẽ giật giật khuỷu tay áo của chị.
Cô ta hi vọng chị dâu có thể nói đỡ cho mình.
Dung Khanh chớp mắt suy nghĩ, đang định nói thì Nghiên Thời Thất lại chậm rãi xoay người lại. Cô nhìn đám đông đang tụ tập ở hành lang, khẽ gật đầu nói, “Xin lỗi đã quấy rầy thời gian mọi người. Nhưng việc đã đến nước này, tôi cũng không thể vô duyên vô cớ lãng phí thời gian của mọi người được. Mong mọi người bớt chút thời gian, cũng xin làm chứng cho tôi.
Tôi là con dâu nhà họ Tần, tuân thủ quy tắc của gia tộc mình. Trước mặt mọi người, tôi xin tuyên bố một câu, trong lòng tôi chỉ có Tần Bách Duật. Nếu chỉ vì chúng tôi không công bố kết hôn mà kéo theo lời dị nghị, thì chờ sau này đích thân tôi sẽ mở họp báo, công bố với mọi người chuyện tôi đã kết hôn. Còn người tên là Bùi Đường mà cô Kiều nhắc tới, chẳng qua chỉ là tình cảm xưa cũ khi còn trẻ, không ngờ lại có người cố tình lôi chuyện này ra rêu rao. Đây là lỗi của tôi, khiến mọi người chê cười rồi.”
Lúc Nghiên Thời Thất nói xong thì mặt Kiều Phỉ Bạch đã trắng bệch.
“Cô, cô nói cái gì?”
Nghiên Thời Thất là con dâu nhà họ Tần?
Không thể nào!!!
Sao nhà họ Tần có thể cho phép cậu Tư cưới một nữ nghệ sĩ trong showbiz được?
Kiều Phỉ Bạch hốt hoảng, ánh mắt vô thức nhìn sang Lăng Mật. Sao chị Mật lại không nói chuyện này với cô ta?
Trên hành lang ồn ào, lời Nghiên Thời Thất vẫn quanh quẩn bên tai họ. Cô cư xử khôn khéo khiêm tốn, nói chuyện kín kẽ, thẳng thắn, thái độ bình tĩnh ung dung, không hề giống một người phụ nữ không biết phải trái đi làm loạn. WebTru yenOn linez . com
Tần Bách Duật đứng bên cạnh cô, chờ cô nói xong mới từ tốn ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm nhìn quanh một vòng, cất giọng nói dày ấm trịnh trọng tuyên bố: “Đây là Nghiên Thời Thất, vợ của tôi.”
Nói xong, anh liếc Kiều Phỉ Bạch bằng nửa con mắt, thái độ coi thường, cặp môi lạnh lùng nhếch lên: “Vợ của Tần Bách Duật tôi, một trăm Bùi Đường cũng không xứng. Ai cho cô cả gan dám đứng đây nhục mạ cô ấy?”
Đến lúc cần chỉnh đốn lại gia đình cậu Ba nhà họ Kiều rồi.
Tần Bách Duật nói xong, đúng lúc Mạc Quy Hải rẽ đám đông từ hành lang bước nhanh đến.
Ông bê một chiếc máy tính xách tay tới trước mặt Tần Bách Ngạn, gật đầu ra hiệu, cũng không nhiều lời. Mạc Quy Hải lập tức bấm nút tua lại, xoay màn hình hướng về phía mọi người.
Đoạn video bắt đầu từ cảnh Nghiên Thời Thất từ sảnh tiệc đi về phía nhà vệ sinh.
Ngay sau đó, Kiều Phỉ Bạch theo sát bước vào.
Hình ảnh trên clip rất rõ nét, mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng âm thanh được mở mức lớn nhất nên vẫn loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện.
[... Cô tưởng chỉ cần tham dự tiệc cảm ơn nhà họ Tần là có thể được người nhà họ Tần công nhận à?]
[... Một con hát mà thôi, cô không xứng với người đàn ông như cậu Tư!]
Mỗi câu mỗi chữ đều chao chát làm người ta nhăn mặt khó chịu.
Cả đoạn phim đều là tiếng của Kiều Phỉ Bạch, kể cả... khi cô ta tự hét to lao về phía Nghiên Thời Thất, sau đó cố tình ngã mạnh xuống, rồi lại gào lên một tiếng chói tai, toàn bộ đều bị camera theo dõi ghi lại.
Sắc mặt của Tần Bách Ngạn và Dung Khanh trở nên rất khó coi, ngay cả Tần Bách Duật cũng trừng mắt nhìn Kiều Phỉ Bạch. Ánh mắt sắc như lưỡi dao của anh tàn nhẫn lia lên người cô ta.
Nhà họ Tần không cho phép người ngoài lăng nhục người nhà mình.
Tần Bách Ngạn bước lên trước, lạnh lùng nhìn Kiều Phỉ Bạch đang suy sụp, sau đó quay sang đám đông nói: “Ông Kiều, tôi thấy nhà họ Kiều nên xem lại nền nếp nhà mình đi. Con dâu nhà họ Tần cưới hỏi đàng hoàng về cũng không phải để một người của chi thứ tới ăn nói xằng bậy!”
Kiều Viễn Chính thở dài bước ra khỏi đám đông. Cùng lúc đó, Ôn Nhĩ Hoa cũng từ phòng vệ sinh đi ra.