Người Dấu Yêu Ơi

Chương 412



DÌ HOA NHẤT ĐỊNH SẼ LẤY LẠI CÔNG BẰNG CHO CHÁU!
Khi ông chủ Kiều Viễn Chính bước ra khỏi đám đông đi tới gần, Kiều Phỉ Bạch vô cùng sợ hãi hoảng hốt.

Cô ta không ngờ bác Cả lại có mặt trong đám đông xung quanh.

Bây giờ cô ta đã bị tước quyền quản lý Kiều thị Entertainment, tương đương với việc thất thế trong nhà họ Kiều.

Bây giờ lại bị ông chủ nhà họ Tần chất vấn, cô ta lờ mờ cảm thấy vô cùng không ổn.

“Bác, bác Cả...”

Bắt gặp ánh mắt của Kiều Viễn Chính, Kiều Phỉ Bạch ra vẻ muốn đứng lên.

Đúng lúc này, có hai cánh tay từ tốn vòng qua khuỷu tay của cô ta, lấy đà kéo cô ta lên.

Ánh mắt Kiều Phỉ Bạch tràn đầy biết ơn, vừa nhìn qua lại sợ đến mức suýt cắn phải lưỡi.

Bác gái cũng ở đây sao!

Ôn Nhĩ Hoa đỡ Kiều Phỉ Bạch lên, nở nụ cười phúc hậu, thái độ rất đúng mực.

Sau khi Kiều Phỉ Bạch đứng vững, bà mới nhã nhặn nói, “Cậu chủ Tần, nhà họ Kiều không biết dạy dỗ con cháu, tôi thay mặt Phỉ Bạch xin tạ lỗi với nhà họ Tần và Tiểu Thất.”

Không thể không nói, Ôn Nhĩ Hoa không hổ là vợ của người đứng đầu nhà họ Kiều. Bà nói chuyện với thái độ tự nhiên đúng mực, cho dù dáng vẻ tràn đầy áy náy thì cử chỉ vẫn rất đàng hoàng, khiêm tốn hòa nhã.

Kiều Viễn Chính nhìn xoáy vào Kiều Phỉ Bạch, bước tới trước mặt Tần Bách Ngạn, vỗ vỗ vai anh, “Xin lỗi Bách Ngạn, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại con bé.”

Nói xong, Ôn Nhĩ Hoa nhân cơ hội thả Kiều Phỉ Bạch ra, tao nhã bước tới chỗ Nghiên Thời Thất, “Hôm nay khiến Tiểu Thất chịu ấm ức rồi. Cháu yên tâm đi, dì Hoa nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”

Nghe tới “đòi lại công bằng”, Kiều Phỉ Bạch không nhịn được mà run lên.

Giờ mới hiểu, vừa rồi Ôn Nhĩ Hoa đỡ cô ta lên cũng không phải vì lòng tốt, có lẽ chỉ là vì muốn giữ cho thanh danh của nhà họ Kiều, không muốn để lộ tình hình nội bộ lục đục của nhà họ trước mặt người ngoài mà thôi.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ là thái độ ôn hòa hiền từ của Ôn Nhĩ Hoa với Nghiên Thời Thất.

Ngoại trừ Kiều Kình và Kiều Mục, cô ta chưa từng thấy Ôn Nhĩ Hoa đối xử như vậy với bất kì người nào khác.

Nghiên Thời Thất là người đầu tiên!

Lúc này, những người xem náo nhiệt đã dần tản ra. Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, bọn họ cũng không tiện đứng đây tọc mạch nữa.

Nhưng có vẻ, nền nếp nhà họ Kiều này thật sự không được tốt lắm.

Tần Bách Ngạn và Kiều Viễn Chính nghe Ôn Nhĩ Hoa nói thì đều vội vàng nhìn sang Nghiên Thời Thất.

Nghiên Thời Thất vẫn đứng sóng vai bên cạnh Tần Bách Duật trong hành lang yên tĩnh, tay cô bị Ôn Nhĩ Hoa kéo, nghe lời hứa chắc chắn bao dung của bà liền nở nụ cười điềm đạm, “Vậy cháu cảm ơn dì Hoa trước.”

Kiều Phỉ Bạch không biết phải làm sao: “...”

Cô ta nhìn Nghiên Thời Thất qua tia sáng mờ trong sảnh, hai tay siết chặt thành nắm đấm, trừng mắt nhìn nụ cười gai mắt trên mặt người kia, trong lòng điên cuồng căm hận.

Theo lẽ thường, nghe Ôn Nhĩ Hoa nói như vậy, không phải người ta nên khéo léo nói rằng không cần bận tâm hay sao? Nghiên Thời Thất đang suy nghĩ chuyện gì, sao lại nói cảm ơn?

Cô ta cố tình muốn bác Cả đòi công bằng cho mình à?

Kiều Phỉ Bạch trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mải hậm hực để ý Nghiên Thời Thất nên quên cả việc giả vờ đau chân.

Lát sau, cô ta nhìn Lăng Mật đầy thâm ý. Rốt cuộc chị Mật đóng vai gì trong vở kịch tối nay vậy?

“Được rồi, nếu đã điều tra rõ mọi chuyện thì chúng ta cũng nên quay lại buổi tiệc thôi, đừng để khách đợi lâu!”

Trong lúc mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Dung Khanh lặng lẽ rút khuỷu tay mình ra khỏi tay Lăng Mật.

Chị khoan thai bước tới chỗ Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đang đứng đối diện, nhìn hai người cười, “Nhập nhằng lâu vậy, hai em có muốn về trước không? Không phải mai Thập Thất phải về Lộc Thành sao, cho con bé về nghỉ sớm đi.”