Người Dấu Yêu Ơi

Chương 424



BÀI ĐĂNG NGÀY HÔM QUA CỦA EM LÀ THẬT HAY GIẢ?
Cho dù đã vào đầu tháng mười một, nhưng thời tiết ở Lộc Thành vẫn ấm áp làm người ta thấy thoải mái.

Trời xanh như gột rửa, xanh thẳm tựa như có thể xua tan đi khói mù trong lòng người.

Mười hai giờ rưỡi trưa, Nghiên Thời Thất đến khách sạn Li Sóc vừa đúng lúc đoàn phim đang nghỉ trưa.

Cô vừa bước ra khỏi xe thì mấy diễn viên cùng đoàn đang đi trên đường đã nhìn thấy cô.

“Nhìn xem kìa, cô ta trở lại rồi.”

“Mấy cô nói xem, Nghiên Thời Thất vào nghề lâu như vậy rồi, chẳng lẽ thật sự có đại gia bao nuôi sao? Nhưng cũng đã mấy năm rồi, nếu là thật thì tại sao bây giờ mới bị lộ?”

“Mấy người không biết đâu, nếu không nhờ có người đầu tư tới thì chắc là người ta còn muốn giấu nữa đấy. Tôi nghe Tiểu Lý, người của đoàn phim nói, cô Lăng nhà đầu tư kia có quan hệ khá tốt với cô ta, vừa tới đã nói muốn dẫn cô ta đi gặp trưởng phòng Tôn rồi. Lúc ấy giọng điệu của người ta nghe còn không giống như đây là lần đầu tiên đấy.”

“Thật là không ngờ nha, thời buổi này mọi người giấu kĩ thật đấy.”

“Còn chẳng phải à. Mấy cô đã quên rồi sao, trước đây cô ta cũng từng xin nghỉ, mà lần nào đạo diễn Lưu cũng đồng ý. Nếu như không có người chống lưng thì làm sao một người khó nói chuyện như đạo diễn Lưu lại có thể đồng ý nhiều lần như vậy.”

Nghiên Thời Thất đang đứng ở bên cạnh xe lấy hành lí với Tiểu Lâm, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán tràn đầy ác ý ở cách đó không xa thì khẽ cong môi lên, xoay người lại tặng cho đám người đó một ánh mắt lạnh lẽo.

Mấy diễn viên phụ bị cô nhìn mà chột dạ, đang định cúi đầu đi vòng qua thì đã nghe thấy một tràng quát mắng vang lên, “Các người đang nói bậy nói bạ gì đó?”

Nghiên Thời Thất: “...”

Cô không thèm để ý nhân viên trong đoàn làm phim nghị luận lung tung, nhưng Bùi Đường lại đột nhiên xuất hiện, làm ra vẻ hộ hoa sứ giả đi về phía cô thì đã khiến vẻ mặt lãnh đạm của Nghiên Thời Thất nhuộm vài phần chán ghét.

Cần anh lắm mồm à?

Tiểu Lâm và Mục Nghi cũng nhìn thấy Bùi Đường, hai người nhìn nhau rồi vô cùng bình tĩnh đứng chắn bên cạnh Nghiên Thời Thất, từ chối sự sấn tới của cao da chó.

Mấy diễn viên bị Bùi Đường hù giật mình lập tức nháo nhào cúi thấp đầu đi vào trong sảnh lớn của khách sạn.

Trên người Bùi Đường còn mặc quần áo quay phim, anh ta lạnh lùng liếc nhìn mấy người kia rồi sau đó nhìn Nghiên Thời Thất, “Tiểu Thất, em...”

“Chúng ta đi thôi.” Nghiên Thời Thất chẳng thèm đếm xỉa tới, sau khi buông một câu với Tiểu Lâm đã dẫn đầu xoay người đi trước.

Bùi Đường thấy vậy thì lập tức nhíu mày, nói vọng từ sau lưng cô: “Giấy chứng nhận kết hôn em đăng hôm qua trên Weibo là thật hay giả?”

Nghiên Thời Thất đang đi về phía trước, nghe được câu hỏi này của anh ta thì khựng lại, xoay đầu nhìn anh ta với ánh mắt cảm thông: “Bùi Đường, anh phải biết, nghệ sĩ chẳng mấy ai chủ động công khai chuyện hôn nhân để làm trò đùa cả.”

Bùi Đường không lên tiếng nữa, nhưng đôi mắt lóe ánh sáng u ám lại nhìn chằm chằm theo bóng lưng đi xa của cô. Anh ta không lên tiếng nữa, mà bàn tay phía dưới ống tay áo rộng lớn đang dần dần siết chặt lại.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Sau lưng có tiếng bước chân đi đến gần, Bùi Đường lập tức thu lại vẻ u buồn giữa hai hàng chân mày.

Lâm Mặc Nhi vừa hết cảnh qua thong thả đi tới bên cạnh anh ta, nhìn theo tầm mắt anh ta mà thấp giọng nói đùa, “Bây giờ, sau lưng người ta đã có chỗ dựa vững chắc rồi, cho dù anh làm ra vẻ tình sâu ý nặng thì cô ta cũng sẽ không tin đâu.”

Bùi Đường liếc Lâm Mặc Nhi, môi mỏng mím lại thành nụ cười trào phúng, “Cô có chỗ nào tốt hơn tôi chứ? Tung tin nhảm về cô ấy khắp nơi, thảo nào quan hệ xã hội và danh tiếng của cô trong mấy năm gần đây lại kém như vậy.”

“Bùi Đường, anh...”

Lâm Mặc Nhi nổi giận đùng đùng nhưng đáp lại cô ta chỉ là bóng lưng phất tay áo rời đi của Bùi Đường mà thôi.

Cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Chỉ cần nhìn lướt qua hình đăng trên Weibo ngày hôm qua của Nghiên Thời Thất thì cô ta đã nhận ra người đàn ông đó là Tần Bách Duật rồi.

Dựa vào cái gì mà chỉ mình Nghiên Thời Thất được độc chiếm một người đàn ông xuất sắc như Tần Bách Duật chứ?