Người Dấu Yêu Ơi

Chương 425



EM ĐI ĐÂU VẬY?
Trở về phòng, Nghiên Thời Thất rửa mặt xong, vừa trở ra phòng khách thì đã nhìn thấy Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên đứng im ở giữa phòng với sắc mặt thật khó coi.

Cô quan sát nghiền ngẫm hai cô gái, “Hai em sao vậy?”

Tiểu Lâm nhìn Nghiên Thời Thất, rồi huých khuỷu tay ra hiệu cho Tiểu Nguyên nói đi.

Tiểu Nguyên khẽ hắng giọng, âm thanh mang theo sự ấm ức, “Chị Thập Thất, mấy người Lâm Mặc Nhi thật là quá đáng. Nếu như tin đồn cứ lan truyền như vậy thì chắc chắn mọi người sẽ ngày càng ngày càng xa lánh chị đấy.”

Xa lánh, cô chẳng thèm để ý.

Nhưng nếu Lâm Mặc Nhi đã vắt óc tìm kế nói xấu cô, mà cô không tặng lại một món quà thì trong lòng sẽ thấy rất áy náy.

Dù gì, có qua có lại mới chính là truyền thống tốt đẹp của đất nước ta mà.

Nghiên Thời Thất ngồi xuống ghế xô pha, cầm một quả táo đã rửa trên bàn lên, sau khi cắn một miếng, ý cười vẫn không hề giảm mà nói: “Không gần gũi ở một mức độ nhất định có thể giảm bớt phiền toái. Nếu thích nói thì cứ để cho bọn họ nói đi. Nếu chiều nay hai em không bận thì hay là giúp chị một chuyện đi!"

Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên đang tức giận nhưng lại nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt mang ý tứ sâu xa trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Nghiên Thời Thất thì bốn mắt nhìn nhau, sau đó đã chạy tới trước mặt Nghiên Thời Thất: “Chị, chị nói đi!”

***

Bốn mươi phút sau, Thành Nghiệp Nam tới.

Anh ta không mua được vé máy bay bay thẳng từ Lệ Thành, cho nên phải chuyển tuyến ở tỉnh lị vùng Hoa Nam rồi mới đến Lộc Thành.

Lúc anh ta gõ cửa bên ngoài thì Nghiên Thời Thất vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Lưu Khánh. Tối nay, cô bắt đầu quay lại làm việc, ba cảnh quay đêm, đoán chừng phải sau nửa đêm mới xong.

Nghiên Thời Thất đứng dậy đi mở cửa, Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên còn chưa trở lại. Có lẽ lúc này hai người còn đang bận làm việc kia.

“Anh tới rồi à!” Mở cửa phòng ra, Nghiên Thời Thất cười tủm tỉm chào hỏi Thành Nghiệp Nam đi đường vất vả ở ngoài cửa.

Cô lách người sang, hai người trước sau đi vào phòng.

Phải nói thế nào đây, mặc dù cô chỉ nhìn lướt qua thôi, nhưng cô vẫn cảm thấy được vẻ suy sụp trên gương mặt anh tuấn đó.

Có lẽ là gần đây bề bộn nhiều việc quá.

Sau khi vào cửa, Thành Nghiệp Nam tiện tay nhét cặp da vào góc tường, rảo bước đi tới rồi ngồi bệt xuống ghế xô pha đơn.

Anh ta không nói gì, chống một tay lên trán, dường như rất mệt mỏi.

Nghiên Thời Thất đưa một ly nước lạnh cho anh ta, “Sao hôm nay anh lại có thời gian tới Lộc Thành?”

Thành Nghiệp Nam thở ra một hơi nặng nề rồi mới ngẩng đầu lên quan sát cô. Mấy ngày không gặp dường như cô sống rất khá. w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Sắc mặt hồng hào lại đẹp đẽ, chân mày khóe mắt đều chứa đựng nét đẹp chỉ thuộc về cô, dường như vẫn là cô của trước đây nhưng lại không giống nhau.

Dù cô mặc một cái áo thun chữ T cổ tròn màu đen nhưng vẫn không thể che đậy được dấu vết dây dưa đã nhạt màu trên cần cổ quyến rũ.

Đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy những thứ này trên người cô.

Dường như cô và Tần Bách Duật rất hạnh phúc.

Cảm xúc của Thành Nghiệp Nam lên lên xuống xuống nhưng gương mặt nghiêng tuấn tú vẫn không để lộ cảm xúc. Anh ta nâng ly nước lên uống một ngụm, giọng hơi khàn khàn, “Nghe nói gần đây trong đoàn phim không yên ổn lắm?”

À, ồn ào cả buổi thì ra anh ta tới là vì chuyện này.

Nghiên Thời Thất thầm nghĩ, có lẽ là Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên khiếu nại với anh ta rồi.

Nghiên Thời Thất chưa bao giờ có thói quen giấu giếm người quản lý của mình chuyện gì cả, cho nên khẽ gật đầu, “Có nghe qua, nhưng em cũng vừa trở lại thôi, còn chưa hiểu rõ cụ thể.”

“Mới trở lại? Em đi đâu vậy?” Thành Nghiệp Nam không biết lịch trình trong thời gian này của cô, còn tưởng là cô vẫn luôn quay phim ở Lộc Thành.

Hai người trợ lý cũng không báo cáo lại với anh ta!

Nghiên Thời Thất nói: “Sáng nay em mới từ Lệ Thành trở lại đây. Bên nhà họ Tần có việc cho nên em tạm trở về một chuyến.”

Thành Nghiệp Nam không nói thêm gì nữa, khép hờ mắt lại, che đi vẻ thất vọng u ám nơi đáy mắt.