Người Dấu Yêu Ơi

Chương 457



CÔ TA CÒN GẶP AI?
Hai vệ sĩ được quan tâm phát sợ, sau khi nhận lấy thì liền cảm ơn, “Cô Ôn tốt tính quá.”

Tốt hay không ai mà biết, dù sao lát nữa hai người ăn hoa quả xong cũng phải giả vờ ngủ! Đừng tưởng bọn họ không biết bên trong hoa quả có thuốc ngủ.

Hai vệ sĩ làm ra vẻ vô tư hồn nhiên, bưng đĩa hoa quả đã được gọt vỏ, sau khi ăn ngấu nghiến thì trả lại khay cho cô ta.

Cặp mắt Ôn Tri Diên lóe lên, nói chúc ngủ ngon rồi quay vào phòng bệnh.

Khoảng năm phút sau là thuốc sẽ phát huy tác dụng.

Ôn Tri Diên dựa nửa người trên giường, cầm di động giết thời gian, chăm chú lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.

Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, cô ta rón rén đến gần cửa phòng bệnh mở hé cửa ra, nhìn thấy hai vệ sĩ đang ngồi dựa vào tường ngủ say sưa.

Cô ta cười lạnh một tiếng, sau khi đóng cửa bèn lấy di động ra soạn tin nhắn, [Hai người vào đi.]

Gửi xong, Ôn Tri Diên nhanh chóng nằm về giường trùm chăn, trán nhăn lại, gò má nhợt nhạt trông rất yếu ớt.

Vài giây sau, cửa phòng phát ra tiếng động, hai bóng người lần lượt bước vào.

Người phụ nữ bước vào trước còn xách theo hoa quả, gương mặt tràn ngập lo lắng đi đến trước giường, cất tiếng hỏi đầy dịu dàng và xót thương: “Con gái à, hôm nay con đỡ hơn chưa?”

Người phụ nữ hỏi han ân cần, mà người đàn ông trung niên còn lại thì cởi áo khoác ngoài ra, che kín cửa sổ bằng kính của phòng bệnh.

***

Tám giờ mười lăm phút tối, trong hành lang bên ngoài phòng VIP, ngoài bóng dáng y tá thi thoảng bận rộn lướt qua thì khắp khu phòng VIP đều chìm trong yên tĩnh như đang say ngủ.

Vốn dĩ không có nhiều người nằm trong khu phòng VIP trên tầng chót của bệnh viện Đế Kinh. Tất cả các y tá cũng được đào tạo và tuyển chọn nghiêm ngặt, nên nếu không cần thiết, rất hiếm khi họ vào phòng bệnh quấy rầy.

Bên ngoài phòng của Ôn Tri Diên, sau khi đôi vợ chồng nọ bước vào và chặn cửa sổ, bóng dáng hai vệ sĩ kia cũng mất hút.

Vào lúc này, trong lối thoát hiểm ở hành lang đối diện cách đó không xa, Nghiên Thời Thất đứng cạnh cánh cửa, đôi mắt tràn ngập sương mù âm u, nhìn cánh cửa phòng bệnh, gương mặt cứng đờ lạnh lẽo.

Cuối cùng cô cũng tận mắt chứng kiến ông Nghiên và bà Liên bước vào phòng bệnh của Ôn Tri Diên.

Hóa ra Ôn Tri Diên đúng là con gái mà bà Liên từng gọi.

Bà ta có vẻ rất nôn nóng, cửa còn chưa đóng đã vội vã không kìm nổi mà gọi con. Đây mới chính là tình thương và sự ân cần mà một người mẹ nên có.

Bên cạnh Nghiên Thời Thất, Ôn Tranh, Tiểu Lục và hai vệ sĩ giả vờ ngủ lúc trước đứng lặng yên.

Lần đầu gặp Ôn Tranh ở quán lẩu trên phố lớn, Nghiên Thời Thất đã từng gặp hai người kia.

“Hai ngày nay chúng tôi đã theo dõi sát sao người phụ nữ này, lòng dạ cô ta rất sâu, thủ đoạn cũng ác độc. Hầu hết mỗi tối sau khi người nhà rời đi, cô ta đều cho chúng tôi ăn đồ ăn có thuốc ngủ, trước khi đôi vợ chồng kia đến, cô ta còn gặp người khác.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Vệ sĩ đang báo cáo tên là Đại Trần, ngữ khí rất bất bình tức giận.

Nghe vậy, Ôn Tranh liền nhìn về phía Đại Trần, “Cô ta còn gặp ai?”

Mặt Đại Trần cứng lại, xấu hổ gãi đầu, “Tối hôm đó hai chúng tôi đều ngủ thiếp đi, nhưng tôi khẳng định có người đến!”

Đó là ngày đầu tiên bọn họ xuất hiện, buổi tối nghe theo lời cô ta, khó lòng đề phòng.

Cũng bắt đầu từ ngày ấy, mỗi lần ăn xong đồ cô ta đưa, họ đều lần lượt vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, uống thêm nước muối để loại bỏ hết tác dụng của thuốc ngủ.

Hai người này đều là đồng bọn đi đòi nợ thuê cùng Ôn Tranh, vệ sĩ còn lại là em trai của Đại Trần, tên gọi Tiểu Trần.