CẬU VẪN LÀ CẬU ÚT CỦA CÔ Hai ngày sau, chín giờ sáng ở chung cư Cảnh Sơn.
Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh vừa ăn sáng xong, đang ngồi trước bàn ăn. Nghiên Thời Thất nhìn nội dung trên di động, khuôn mặt hiện lên vẻ giễu cợt.
Hai ngày này cô và Ôn Tranh gần như không ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong căn hộ này chuẩn bị lên kế hoạch cho tiệc mừng thọ.
Còn nhà họ Ôn, sau khi gặp biến cố kia liền đổi vệ sĩ, cũng làm thủ tục xuất viện cho Ôn Tri Diên ngay trong buổi sáng sau hôm đó, đón cô ta về nhà chính nhà họ Ôn.
Nghe nói giờ cô ta đã được nhà họ Ôn bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, mà chuyện này cũng khiến ông Nghiên và bà Liên sốt ruột lo lắng.
Dù sao thì bọn họ vì Ôn Tri Diên mới đến Đế Kinh, lúc này đã không gặp được người, lại còn không biết tình hình của cô ta như thế nào, trừ vài tin nhắn thỉnh thoảng nhận được thì cũng không có thông tin cụ thể nào.
Bây giờ bà Ôn chỉ ở nhà trông chừng Ôn Tri Diên. Bà chỉ còn một duy nhất đứa con này nữa thôi, chỉ sợ Ôn Tri Diên lại gặp chuyện.
Ôn Tĩnh Hoằng vẫn chưa nói cho bà chuyện xảy ra ở bệnh viện tối hôm đó. Ông sợ bà lo lắng, cho nên chỉ lặng lẽ cùng quản gia đi qua xử lí.
Hiện giờ trong mắt bà Ôn, Ôn Tri Diên giống như một con búp bê dễ vỡ, hận không thể ấp trong lòng bàn tay che chở nâng niu.
Nghiên Thời Thất xem xong tin nhắn, cầm dĩa cắm một miếng cam lên ăn, “Mình phải cảm ơn dì Hoa vô cùng vì đã gửi thiệp mời, lúc này nó rất có tác dụng.”
Ôn Tranh ngồi bên cạnh co một chân lên ghế, cô cắn môi, giọng nói rất bình tĩnh: “Chị không tiếp xúc nhiều với bác Cả lắm, có lẽ em chiếm được cảm tình của bác, chứ bác cũng hiếm khi gần gũi với ai như vậy.”
Trước đây, khi Ôn Tranh gặp bác Cả lần đầu tiên, cũng phải lễ phép kính cẩn khom lưng.
Nghiên Thời Thất nghĩ ngợi một chút, nhìn Ôn Tranh bằng ánh mắt khác thường, “Cái này thì chưa chắc, nhưng đến hôm mừng thọ sẽ biết thôi.”
Thật ra cô không đồng tình với Ôn Tranh lắm. Người phụ nữ có tâm tư tinh tế như Ôn Nhĩ Hoa, bất kể là ở nhà họ Kiều hay nhà họ Ôn đều có địa vị vững vàng như vậy, sao có thể thân thiết với một người mới gặp được.
Không phải bà ấy còn đang điều tra cô sao?
Hai chị em im lặng một lát, Nghiên Thời Thất buông dĩa ăn, lau miệng, sau đó cầm di động lên gọi một cuộc điện thoại.
***
Mười một rưỡi trưa, tại một tiệm vịt quay lâu đời ở Đế Kinh.
Nơi này là tiệm ăn nổi tiếng đã lâu, có lẽ đã hơn trăm tuổi rồi.
Trước cửa lớn kiểu phục cổ có hai nhân viên tiếp đón vấn tóc mặc trang phục cung đình đứng hai bên. Hai người này còn đi hài hoa bồn(*), cử chỉ rất giống các Cách Cách triều Thanh. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com (*) Hài hoa bồn: là một trong các loại “kì hài” của phụ nữ quyền quý thời Mãn Thanh. Đế của hài hoa bồn thắt lại ở khoảng giữa và rộng ở hai phần trên dưới trông như bồn hoa cổ. Chiều cao đế thường từ 12 - 25cm. Càng cao thì càng thể hiện được thân phận cao quý của người đi đôi giày này.
Nghiên Thời Thất đi theo lễ tân bước vào tiệm, sau cánh cửa to lớn là lối đi được lát gạch xanh kiểu cổ, các phòng VIP đều có từng hàng cửa sổ chạm khắc hoa văn tinh tế.
Nhân viên lễ tân đưa Nghiên Thời Thất tới phòng VIP cô đã đặt trước. Cửa mở ra, bên trong đã có một người đang ngồi chờ.
Vào cửa, Nghiên Thời Thất cảm ơn cô lễ tân xong thì tháo kính râm xuống, mỉm cười nhìn người trước bàn trêu ghẹo, “Sao cậu Út còn đến sớm hơn cả cháu thế? Hôm nay cậu không bận gì sao?”
Trưa nay cô đã hẹn Liên Trinh, muốn nhờ cậu giúp một việc!
Hôm nay Liên Trinh mặc áo sơ mi trắng phối với áo gió đen. Anh đang cầm ấm trà rót nước, nghe Nghiên Thời Thất trêu chọc, liền mỉm cười hòa nhã, “Chỗ này gần viện nghiên cứu mà, chẳng mấy khi Thập Thất mời cậu ăn cơm, cậu cũng không thể làm giá quá đúng không!”
Không có gì thay đổi, cho dù đã có giám định DNA, anh vẫn là cậu Út của cô!
Nghiên Thời Thất cởi chiếc áo lông màu nâu và khăn quàng cổ ra khoác lên ghế dựa, vừa ngồi xuống đã có một chén trà được đẩy tới trước mặt, “Đế Kinh lạnh hơn Lệ Thành nhiều, uống chén trà cho ấm người đã.”