Người Dấu Yêu Ơi

Chương 462



ĐƯA THIỆP MỜI CHO BỌN HỌ GIÚP CHÁU!
Nghiên Thời Thất cầm chén lên, cảm giác ấm áp lan tỏa ra khắp đầu ngón tay. Cô đang cụp mắt do dự thì Liên Trinh ngồi đối diện đã hỏi thẳng, “Hôm nay gọi cậu ra đây ăn cơm, có phải là có chuyện gì không?”

Liên Trinh nhìn thấu mọi chuyện, thấy Thời Thất cụp mắt xuống, trong mắt anh đầy vẻ buồn cười khó xử.

Đây là Thập Thất đang bắt đầu khách sáo với anh sao?

Nghe cậu nói, Nghiên Thời Thất ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt dịu dàng lại sâu xa của cậu, rồi không ngập ngừng nữa, mỉm cười nói, “Đúng là cháu có chuyện muốn nhờ cậu Út ạ.”

Liên Trinh cười gật đầu, cầm chén trà lên nhấp môi, “Chuyện gì? Nói cậu nghe xem!”

Nghiên Thời Thất nhìn động tác uống trà cùng với nụ cười nhẹ ấm áp của cậu Út, nói thẳng, “Cháu muốn nhờ cậu đưa hai tấm thiệp mời này cho ba mẹ cháu.”

Nói xong, cô rút ra hai tấm thiệp mời màu đỏ từ trong ví da đang đặt trên đầu gối.

Thiệp mời được gấp lại cỡ lòng bàn tay, xung quanh viền kim tuyến, thiết kế rất tinh xảo, chỉ nhìn là có thể cảm thấy được đây là một bữa tiệc lớn, chắc chắn không hề tầm thường.

Liên Trinh nhận thiệp mời từ tay Nghiên Thời Thất, lịch sự không mở ra, chỉ hơi đánh giá mặt ngoài, sau đó nghi ngờ hỏi, “Sao cháu không tự đưa cho họ?”

Đối với sự thắc mắc của Liên Trinh, Nghiên Thời Thất chỉ cười nhẹ, ngầm có ý thử anh, “Nếu cháu nói với cậu Út, cháu mà tự tay đưa thiệp này cho ba mẹ, thì chẳng những danh không chính ngôn không thuận, mà sợ là chưa chắc ba mẹ cháu đã đi. Vậy, cậu giúp cháu được không?”

Phức tạp đến vậy sao?

Liên Trinh không hiểu chiếc thiệp mời này thể hiện cho điều gì, nhưng anh cũng nhận ra dường như chuyện này rất quan trọng với Thập Thất.

Anh không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu pha trò: “Hiếm lắm mới thấy cháu nhờ vả cậu một lần, cho dù lí do là gì, cậu cũng nhất định phải giúp chứ.”

“Cậu Út, khi nào cậu đưa thiệp mời cho họ, thì nói mấy câu này giúp cháu...”

Liên Trinh ngạc nhiên, “Nói gì?”

***

Một rưỡi chiều, Nghiên Thời Thất và Liên Trinh lần lượt rời khỏi tiệm vịt quay Đế Kinh.

Liên Trinh nhìn Nghiên Thời Thất bước lên xe chuyên dụng đỗ gần đó rời đi, sâu trong đáy mắt nổi lên từng đợt sóng.

Hai chiếc thiệp mời vẫn nằm trong túi áo khoác. Khi nghe Thập Thất nói mấy câu kia, anh liền cảm thấy lòng nặng trĩu như chứa cả nghìn cân.

Anh mơ hồ đoán được cô muốn làm gì, nhưng lại không kiên quyết ngăn cản.

Mấy năm này, chỉ cần chị Cả đối xử tốt với Thập Thất chút thôi, thì đã không đến mức độ như ngày hôm nay.

Tâm trạng anh rất hỗn loạn. Anh đứng trên vỉa hè nhìn cảnh thu tiêu điều, mà chỉ cảm thấy thêm phiền muộn.

Cuối cùng, anh vẫn gọi cho bà Liên, ngỏ ý tối nay sẽ tới khách sạn Nhất Tự nơi bà đang ở. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Anh có linh cảm, chắc chắn mấy câu Thập Thất nhờ anh chuyển lời sẽ thôi thúc bọn họ tham gia bữa tiệc này.

***

Buổi trưa, lúc Nghiên Thời Thất ăn cơm với cậu Út thì Ôn Tranh đi một mình đến kho hàng ở ngoại ô Đế Kinh.

Tiểu Lục đã ra viện, hai anh em họ Trần cũng đều gỡ bỏ thân phận vệ sĩ, hôm nay đều tập trung ở đây chờ gặp mặt Ôn Tranh.

Ôn Tranh xuống taxi, kéo chiếc áo da bó của mình sát vào người. Trời lạnh như thế này thật đáng ghét.

Trong kho hàng, anh em nhà họ Trần ngồi một bên cầm di động chơi game, Tiểu Lục ôm một chiếc laptop đời cũ lạch cạch gõ phím cạnh đó.

Sau một tiếng kéo cửa sắt chói tai, Ôn Tranh bước ngược sáng vào bên trong.

Hai anh em họ Trần lập tức thoát game, “Đội trưởng!”

Ôn Tranh bước chậm tới cạnh Tiểu Lục, ngồi xuống chiếc ghế gấp cũ nát, lôi ra hai bao thuốc lá ném cho bọn họ, “Hai ngày nay theo dõi thế nào rồi?”