“Đúng lúc dì muốn cùng Lam Nhã đi dạo xung quanh tứ hợp viện, nếu hai cháu có thời gian, chi bằng chúng ta đi cùng nhau?” Ôn Nhĩ Hoa mỉm cười gợi ý, ánh mắt nhìn thẳng vào Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật.
Bề trên đã khách sáo ngỏ lời mời, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cũng không tiện từ chối, “Vâng, vậy chúng cháu đi cùng dì Hoa và bà Ôn.”
Không bao lâu sau, bốn người cùng đi đến phòng trà ở tiền viện. Đoan Mộc Lam Nhã chú ý thấy Nghiên Thời Thất choàng áo gió của Tần Bách Duật lên người nhưng vẫn bị lộ chân, bèn đứng trước phòng trà, nói: “Chị Cả, gian phòng trà này vừa được sửa sang từ lần trước đấy. Thường ngày ba thích thưởng trà, lúc bàn luận công chuyện với các anh Tĩnh Hoằng đều đến đây. Chúng ta đi dạo được một lát rồi, hay là vào trong uống tách trà?”
Ôn Nhĩ Hoa kéo lại áo lông thú trên người. Bà cũng quan sát được Nghiên Thời Thất chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, “Ừ, vậy thì vào trong ngồi đi.”
Trong phòng trà, Đoan Mộc Lam Nhã sai người giúp việc bưng một bình trà Phổ Nhĩ tới, trong phòng ấm áp như mùa xuân, thoang thoảng hương trà.
Phòng trà thiết kế phỏng theo kiểu cổ, xung quanh đều là bàn và ghế bành bằng gỗ thịt, cùng với bức tranh thủy mặc treo trên tường của ông cụ Ôn đã làm cho đêm khuya lạnh lẽo thêm phần ấm cúng.
Bốn người cùng ngồi xuống trước bàn trà, bầu không khí yên tĩnh im ắng. Ôn Nhĩ Hoa ướm lời mở miệng, đôi mắt lóe lên vẻ gian ngoan, bà nhìn sang Đoan Mộc Lam Nhã, làm ra vẻ như đang nói chuyện phiếm, “Mọi người nói xem, thời thế hiện nay đúng là chuyện khó tin nào cũng có.”
Vừa dứt lời, ba người còn lại đều liếc mắt sang, Ôn Nhĩ Hoa tiếp tục nói: “Hai ngày trước, tôi nghe được một tin tức rất thú vị.
Nghe đâu có hai bà bầu của hai gia đình cùng sinh trong cùng một bệnh viện. Ai ngờ lại khéo như vậy, sau khi hai bà mẹ sinh con, y tá bận bịu chủ quan, treo nhầm thẻ tên của hai đứa bé nọ.
Tin này nói, hơn hai mươi năm sau, đứa bé của một trong hai gia đình kia bị bệnh phải nhập viện. Đến lúc kiểm tra máu mới phát hiện mình và bố mẹ không cùng nhóm máu, gây ra náo loạn đến mức đôi vợ chồng kia còn tưởng rằng người kia ngoại tình, đúng là giày vò lẫn nhau mà.”
Ôn Nhĩ Hoa dùng giọng điệu thong thả để kể lại câu chuyện mà bà cho rằng rất lí thú. Ngược lại Đoan Mộc Lam Nhã nghe rất nghiêm túc. Nhân lúc Ôn Nhĩ Hoa uống trà để thấm giọng, bà bật cười lắc đầu, “Chị Cả à, rốt cuộc đó cũng chỉ là tin đồn. Loại chuyện này cũng không thường gặp trong cuộc sống của chúng ta, xác suất quá nhỏ.”
Một suy nghĩ đột nhiên lướt qua trong đầu bà, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị chính bản thân bà phủ nhận.
Ôn Nhĩ Hoa ở bên cạnh liếc nhìn ánh mắt lóe sáng của Đoan Mộc Lam Nhã, cố ý bổ sung: “Đôi khi chuyện có xác suất càng nhỏ, nói không chừng sẽ càng xảy đến với chúng ta.”
“Chị Cả...”
“Cốc cốc…”
Đoan Mộc Lam Nhã còn muốn trêu chọc thêm mấy câu thì người làm bên ngoài phòng trà đã đến gõ cửa, “Thưa bà chủ, ông chủ mời bà và cô Cả, cùng vợ chồng cô Nghiên đến sảnh sau Hi Viên một chuyến.”
“Bây giờ sao?” Đoan Mộc Lam Nhã không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nét mặt thoáng kinh ngạc.
Thấy người làm gật đầu, bà càng nghi ngờ hơn.
Hi Viên là phòng làm việc nằm phía cuối tứ hợp viện, bình thường trừ những cuộc họp gia đình quan trọng trong nội bộ nhà họ Ôn thì rất hiếm khi được dùng tới. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Mặt khác, căn phòng bên cạnh Hi Viên là từ đường nhà họ Ôn, bao năm nay không cho phép người ngoài bước chân vào, đêm nay là vì cớ gì?