CÓ LẼ LÀ VÌ KHÔNG XỨNG ĐÁNG! Nghiên Thời Thất cay đắng nghĩ, chẳng lẽ bởi vì Ôn Tranh nói không muốn gặp nên họ thật sự không đến sao?
Cô con gái đã mất năm năm còn sống sờ sờ quay về với dáng vẻ tái nhợt yếu ớt, chẳng lẽ trong mắt ba Ôn mẹ Ôn không có một chút dao động nào hay sao?
“Mục Nghi đang canh chừng ở nhà họ Ôn, có tin tức sẽ báo lại ngay cho chúng ta. Em đừng nghĩ nữa, ngủ trước đi, về đến nhà anh gọi em.”
Rõ ràng anh không muốn nói nhiều về chuyện của nhà họ Ôn, hoặc anh không muốn cô suy nghĩ quá nhiều về họ.
Có lẽ, là vì họ không xứng đáng.
Nghiêm Thời Thất liếc nhìn anh, mỉm cười tự nhiên, gật đầu như thật, “Cũng đúng, hôm qua vừa nhìn thấy Mục Nghi xuất hiện ở ngoài vườn cây, còn cản ba mẹ em lại, em biết anh đã sớm sắp xếp chuyện này.”
Cô nói rồi ngả người lên lưng ghế, xoa xoa gáy. Tối hôm qua ở nhà họ Ôn có lẽ là buổi tối căng não từ trước đến nay của cô.
Chẳng những phải đề phòng từng động thái nhỏ của Ôn Tri Diên, mà còn phải gặp chiêu phá chiêu. Bây giờ, sau khi tinh thần đã thoải mái, cô chìm vào giấc ngủ say theo tiếng động cơ nổ máy.
Nghiên Thời Thất thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng phắt dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt chải đầu, kéo anh ra ngoài. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Chưa cần phải vội, ăn lót dạ đã.”
Nghiên Thời Thất bị anh kéo lại, lập tức bị dẫn vào trong bếp.
Thức ăn xào xong được hâm nóng trên bàn, chân cô khựng lại hai giây rồi liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, “Có phải anh không nghỉ ngơi chút nào đúng không?”
Cô đau lòng nhìn anh, ngón tay đặt lên người anh khẽ nhúc nhích, sau đó cô vuốt ve gương mặt anh, “Để anh ở bên em thế này, vất vả quá.”