MUỐN HẸN HÒ QUÁ ĐI! Nghiên Thời Thất gõ nhẹ ngón tay lên bàn hai cái, đuôi mắt không ngừng liếc trộm anh, nghịch ngợm nói: “Nếu em nói hối hận thì anh định làm gì?”
Vẻ ranh mãnh của cô đều nằm gọn trong tầm mắt anh.
Anh không nói gì, nhìn đôi mắt lanh lợi tinh quái của cô, thả hẳn bút xuống, kéo cô vào lòng mình.
Nói đúng hơn là, Nghiên Thời Thất ngã ngồi xuống đùi anh.
Nghiên Thời Thất bị hành động của Tần Bách Duật làm giật mình, vô thức níu lấy vai anh, mím môi nhéo nhéo bắp thịt trên tay anh, “Anh thẹn quá hóa giận à?”
Tần Bách Duật cười khẽ, nắm lấy cằm cô, trầm giọng nói: “Không phải em hỏi anh định làm gì à. Nếu em hối hận thật, thì anh cũng chỉ có thể tìm mọi cách để em bỏ cái ý tưởng này đi thôi.”
Anh nói xong liền hôn cô say đắm.
Lúc Nghiên Thời Thất được buông ra thì cả gương mặt đã đỏ bừng.
Cô đưa tay che miệng anh lại, sau đó lại che miệng mình, thì thào nói: “Anh làm gì thế, đây là công ty đấy!”
Anh không sợ có người bất ngờ vào đây à?
Trong mắt anh là tia sáng dịu dàng mềm mại, anh hôn chụt vào lòng tay cô, đợi cô bỏ tay ra thì anh mới ôm chặt eo cô nói, “Còn hối hận nữa không?”
Nghiên Thời Thất không dám nói hối hận nữa: “...”
Cô mím môi lườm anh, vừa định đứng dậy thì cửa phòng mở ra, có người bước vào.
“Tổng Giám đốc, phóng viên đều đã... xin lỗi xin lỗi, làm phiền rồi!”
Nghiên Thời Thất còn chưa kịp đứng lên: “...”
Chuyện gì thế này?!
Tuy chỉ bị bắt gặp ngồi trên đùi anh thôi, nhưng... cũng đủ xấu hổ rồi có được không hả!
Nơi nghiêm túc như phòng làm việc không thích hợp nói chuyện yêu đương biết không.
Nghiên Thời Thất đập vào vai anh một cái, đứng phắt dậy bước tới xô pha cạnh cửa sổ, cầm tạp chí lật từng tờ, coi như mình chưa từng xuất hiện. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nếu không phải động tác lật trang của cô quá nhanh, có lẽ Trác Hàn sẽ cảm thấy vừa rồi mình bị quáng gà.
Người vừa vào cửa chính là Trác Hàn.
Lúc này anh ta đang cúi đầu, tự khóc thương cho chính mình.
Cẩu độc thân đi làm còn có thể bị ngược, trời xanh sao không thương tiếc ta?
Sau bàn làm việc, Tần Bách Duật bình thản nhìn Trác Hàn, giọng nói rất chậm, “Lần sau nhớ gõ cửa!”
Trác Hàn liếc anh một cái, cười nhạt oán thầm: Tôi đã gõ ba tiếng rồi, anh làm gì mà không nghe thấy?
Bỏ đi, anh ta cũng không thật sự dám nói câu này ra.
Trác Hàn hít sâu, nhìn chăm chú ông chủ của mình, lặp lại lời vừa rồi: “Tổng Giám đốc, đã giải tán được đám phóng viên rồi, cũng đã nhắn cảnh sát khu vực này, nếu bọn họ quay lại canh dưới cửa thì dứt khoát dùng lí do làm rối loạn trật tự nơi công cộng để bắt lại.”
“Ừ, ra ngoài đi.”
Trác Hàn trừng mắt nhìn, thế thôi à?
Anh ta đã đuổi đám phóng viên ngồi năm tiếng dưới lầu đi đấy, không tăng tiền thưởng cho anh ta sao?
“Còn chuyện gì nữa không?” Thấy Trác Hàn đứng sững sờ ở cửa, Tần Bách Duật không khỏi nhíu mày.
Trác Hàn lắc đầu, ủ rũ ra khỏi phòng.
Có ai khổ hơn anh ta không hả? Mấy ngày sếp không ở đây, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do anh ta xử lí. Anh ta nhận lương nhân viên, phải làm phần của quản lí, Trác Hàn cảm thấy bản thân có thể ra ngoài gây dựng sự nghiệp luôn rồi!
Nhưng ngay trước khi cửa phòng Tổng Giám đốc đóng lại, Trác Hàn nhìn vào bên trong, sau một giây suy nghĩ kĩ càng đã bỏ đi ý tưởng gây dựng sự nghiệp.
Dù sao bản thân ra ngoài gây dựng công ty cũng chưa chắc đã kiếm được năm triệu tệ một năm. Hơn nữa, anh ta còn đang theo đuổi quản lý phòng Thị trường, vẫn là gần quan thì mới được ban lộc.