CHỈ MONG MỌI CHUYỆN THUẬN LỢI! Vóc dáng nhỏ nhắn của Lăng Tử Hoan bị Kiều Mục ôm gọn, đầu anh ta còn tựa lên bờ vai cô.
Cô nhóc lo lắng vết thương của anh, không kìm được mà kiễng đầu ngón chân lên, muốn anh được dựa thoải mái hơn một chút: “Chú Hai? Chú Hai, chú không sao chứ?”
Trán Kiều Mục tì lên bờ vai gầy của cô nhóc. Anh run rẩy thở dài, đưa tay chạm vào lồng ngực mình, yếu ớt hít thở, mở miệng nói: “Không sao, khụ khụ khụ, ngoan, không cần lo lắng.”
Anh ta siết lòng bàn tay, mạnh mẽ bóp chặt, nhắm mắt đè nén cảm xúc đang cuộn trào nơi đáy mắt.
Anh ta không ngừng hít sâu, vòng tay ôm siết Lăng Tử Hoan vào lòng. Anh ta vuốt ve tấm lưng của cô từng chút một, khẽ dỗ dành, “Học tập chăm chỉ, chờ chú.”
Ngoại trừ những điều này, anh ta không biết phải nói thêm điều gì.
Nhưng Kiều Mục nghĩ, chỉ cần giải quyết xong xuôi tất cả phiền phức gai mắt ở nhà họ Kiều, anh ta nhất định sẽ lập tức ra nước ngoài tìm cô.
Ở bên cô, bầu bạn cùng cô, lấp đầy từng khoảnh khắc trong đời cô bằng dấu ấn của riêng mình.
Lăng Tử Hoan gật đầu trong lòng anh, nước mắt rơi lã chã, rồi lùi về sau kéo giãn khoảng cách giữa hai người, dè dặt đặt ta lên lồng ngực anh ta, “Chú Hai, vậy chú cũng phải bình an, đừng để bị thương thêm nhé.”
“Ừ, sẽ không đâu.”
Kiều Mục đưa tay vuốt ve mái tóc của cô nhóc, trên gương mặt dịu dàng tuấn tú lộ rõ niềm thương yêu, “Đi đi, chú Hai... không tiễn nhóc nữa.”
Lăng Tử Hoan buồn bã gật đầu, nhìn Kiều Mục thật chăm chú rồi quay người mím chặt khóe môi, đi sửa soạn chiếc va li nhỏ của mình. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Cô chỉ mang theo vài bộ quần áo và đồ dùng, sau khi thu dọn đơn giản là có thể lên đường.
Trong thế giới bé nhỏ của Lăng Tử Hoan, đột nhiên cô rất căm ghét phải chia tay.
Rõ ràng không phải chuyện lớn như sinh li tử biệt, nhưng lạ thay, cô vẫn cảm nhận được, phải chia tay chú Hai mà tim cô đau nhói như bị đâm.
Không biết vì sao, chí ít vào giờ phút này, cô không thể hiểu rõ.
Lăng Tử Hoan rời khỏi phòng bệnh, khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cô nhìn vào bên trong xuyên qua khe cửa.
Trong tầm mắt cô, Kiều Mục quay lưng lại đứng trước cửa sổ. Hai tay của anh ta chống lên bệ cửa sổ, đầu khẽ cúi xuống, bóng lưng vẫn to lớn ngang tàng như ngày nào. Cô chờ vài giây, vẫn không chờ được ánh mắt ngoảnh lại của chú Hai.
Có một chút ấm ức, nhưng lưu luyến lại càng nhiều hơn. Cô nhóc thở dài nặng nề rồi kéo va li của mình, đi bên cạnh Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh, từng bước rời xa thế giới của anh.
Có lẽ do quá đắm chìm trong cảm xúc biệt li nên cô nhóc vẫn luôn mất tập trung.
Dù đã ngồi lên xe chuyên dụng, nhìn thấy Ôn Tranh, nhưng sau khi được Nghiên Thời Thất giới thiệu, cô cũng chỉ ủ rũ chào một tiếng chị.
Trong mắt, trong tim cô tràn ngập bóng lưng ấy của chú Hai.
Vậy nên, trong những ngày tháng sắp tới ở giảng đường, khi không có Kiều Mục ở bên bầu bạn, cô nhóc luôn ngồi ngẩn ngơ bên thềm cửa sổ, hồi tưởng lại hình ảnh ấy, giống như khắc sâu vào xương tủy, không thể nào quên.
Lăng Tử Hoan lại một lần nữa bước lên máy bay ra nước ngoài. Ở sân bay dòng người cuồn cuộn, Nghiên Thời Thất đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng gầy gò lẻ loi của cô nhóc, đau lòng thở dài.
Chỉ mong mọi chuyện thuận lợi, mau chóng quay về!
Tâm trạng mất mát dần nguôi ngoai, Lăng Tử Hoan mang theo trái tim cố chấp của hai người.
Mục Nghi dõi mắt nhìn theo bóng dáng ngày một xa của cô nhóc, trong đôi mắt âm u lóe lên không còn giữ được vẻ bình thản...
Ai cũng đều có nỗi lòng riêng, trong sân bay huyên náo, họ vẫn trải nghiệm nhịp đập rối loạn của con tim.
Một lúc sau, di động của Ôn Tranh vang lên, là Lôi Duệ Tu gọi tới...