“Anh ta đến sân bay đón chúng ta, nói rằng tình hình phía nhà họ Ôn hơi phức tạp, cần trò chuyện trực tiếp mới rõ ràng.” Ôn Tranh nhắc lại y chang, nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn lắm.
Người nhà họ Ôn có phức tạp thế nào, chẳng qua cũng chỉ mềm lòng nương tay đối xử với Ôn Tri Diên mà thôi, còn gì có thể phức tạp hơn?
Cô âm thầm cảm thấy, đây chỉ là cái cớ của Lôi Duệ Tu thôi.
Nghiên Thời Thất không phản bác, gật đầu, “Vậy thì đi thôi.”
Trong lúc nói chuyện, cô tiện tay đeo kính râm lên. Lúc chuyển mắt nhìn về phía Mục Nghi, đúng lúc anh ta lên tiếng, “Cô chủ, nếu cậu Lôi đã đến đón mọi người, vậy tôi có thể quay về đội vệ sĩ xử lí vài chuyện không?”
Nghiên Thời Thất không hề nghi ngờ anh ta, “Không vấn đề, anh mau đi làm việc đi.”
Chờ sau khi Mục Nghi quay người bỏ đi, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh cũng cùng nhau rời khỏi sân bay.
Chỉ có điều, ngay lúc bóng dáng của hai người biến mất ở phía lối ra, giữa sảnh lớn đông đúc, Mục Nghi chậm rãi bước ra từ khúc ngoặt.
Anh ta quay trở về sân ga, đứng bên ngoài dải an ninh phân cách, cặp mắt đen láy nhìn đau đáu về hướng Lăng Tử Hoàn rời đi.
Dù không nhìn thấy người, nhưng bóng dáng xoay lưng rời đi của cô vẫn quẩn quanh trong đầu anh ta.
Cô không tạm biệt anh ta, có lẽ vì quá buồn bã. Cô ngẩn ngơ đắm chìm trong cảm xúc chia li cùng cậu hai Kiều, không thể thoát ra được, cũng không hề nhận ra sự lưu luyến tương tự trên gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của anh ta.
Mục Nghi như một du khách dừng lại trong sân ga thật lâu, giống như một một bức tượng gỗ trầm mặc đầy tâm sự, mãi cho đến khi nghe thấy chuyến bay của cô đã ngừng đăng kí, mãi cho đến khi... bước ra khỏi sân ga, nhìn thấy một chiếc máy bay lao vút lên trời cao.
Trái tim của anh ta, cũng khuyết đi một góc.
***
Ngoài sân bay, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh lên chiếc Porsche Lôi Duệ Tu lái đến.
Sau khi hai chị em ngồi xuống, lúc đóng cửa xe lại, Lôi Duệ Tu liếc nhìn Ôn Tranh qua gương chiếu hậu.
Anh cảm thấy mình bị biến thành tài xế.
Ôn Tranh bắt gặp ánh mắt của anh bèn giãn cặp chân mày, vờ như không thấy, “Tình hình bên nhà họ Ôn thế nào?”
Lôi Duệ Tu giữ vô lăng bằng một tay, từ ghế lái quay lại nhìn các cô, “Ôn Tri Diên đến nhà văn hóa, muốn gặp Ôn Tĩnh Hoằng nhưng bị trợ lý của ông ta cản lại.”
“Sao đó thì sao?” Ôn Tranh cau mày truy hỏi.
Lôi Duệ Tu quan sát nét mặt của cô rồi liếc Nghiên Thời Thất, giọng điệu hờ hững, “Cô ta không đến nhà họ Ôn mà hai mươi phút trước đã đến một công ty môi giới, bắt đầu rao bán tất cả căn hộ của mình ở Đế Kinh!”
Kết quả này ngược lại rất bất ngờ.
Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh bất giác nhìn nhau. Nghiên Thời Thất cười khẩy, đầu ngón tay gõ lên môi, “Cô ta muốn bán bất động sản để lấy tiền mặt à?”
Ôn Tranh lạnh lùng mỉa mai, “Nếu thật sự như vậy, thế thì chị càng tò mò, sau khi có tiền cô ta định giở trò gì.”
“Hai vợ chồng nhà họ Nghiên đã lên đường, có lẽ bốn giờ chiều sẽ đến Đế Kinh, hai người có muốn qua đó không?” Lôi Duệ Tu vừa khởi động máy vừa hỏi.
Khi chiếc xe tiến vào làn đường, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh gần như trả lời cùng lúc, “Không!”
Dứt lời, họ nhìn nhau rồi cười.
Ít nhất là hôm nay không đi.
Người sau lưng Ôn Tri Diên vẫn chưa xuất hiện, nhưng cô ta nhất định sẽ thăm dò hành tung của họ.
Nếu đã như vậy thì đánh lạc hướng đối phương, để cô ta ngạo mạn vật lộn một phen ở Đế Kinh xem sao. WebTru yenOn linez . com
Vừa khéo, hai cô cũng có thể nhân cơ hội này để hiểu rõ, rốt cuộc thái độ của người nhà họ Ôn với Ôn Tri Diên bây giờ như thế nào.