TỔNG GIÁM ĐỐC TẦN THỊ TỚI! Nghe tiếng Tống Kỳ Ngự, Nghiên Thời Thất vừa quay đầu lại liền cảm thấy vai trĩu xuống.
Đúng lúc này mặt trời đã khuất hẳn, chỉ còn vài tia sáng lưu luyến nơi chân trời.
Trong ánh sáng mờ mờ, Tống Kỳ Ngự đứng cách cô rất gần, thái độ vẫn ôn hòa dịu dàng như dòng nước, chỉ có đôi mắt kia ẩn chứa vài phần sắc bén lại phức tạp.
Nghiên Thời Thất nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mày hơi nhíu. Áo khoác của anh ta đậm mùi nước hoa nam xa lạ, xộc thẳng lên mũi khiến cô hơi khó chịu.
Anh Tư không bao giờ dùng nước hoa, kể cả là loại dành cho nam giới.
Tống Kỳ Ngự có lòng tốt, nhưng hành động này có lẽ sẽ gây ra phiền toái không cần thiết cho cô.
Nghiên Thời Thất trầm tĩnh lại, lông mày cũng giãn ra, bình thản nhìn anh ta, “Thầy Tống khách sáo quá, đây là công việc của tôi mà.”
Nói xong, cô kéo áo khoác của anh ta xuống, mỉm cười lịch sự trả áo cho anh ta: “Trời lạnh lắm, anh nên mặc vào thì hơn.”
Tống Kỳ Ngự thấy phản ứng của cô, cặp môi mỏng mím thành một đường thẳng, trầm giọng bông đùa: “Cô mặc rất ít, hơn nữa lí do còn là vì quay chụp quảng cáo cho tôi. Đây chỉ là một chiếc áo thôi, cô lo sẽ có tin đồn xấu với tôi hay sao?”
Nghiên Thời Thất nhìn anh ta, mỉm cười gật đầu, “Đúng thế! Dù sao tôi cũng là người đã kết hôn, có những loại phiền toái tránh được thì nên tránh.”
Lời nói của cô khiến cho nụ cười hòa nhã trên mặt Tống Kỳ Ngự thoáng sững lại. Anh ta không ngờ Nghiên Thời Thất lại dứt khoát thẳng thắn đến vậy.
Bỗng, bên nhân viên công tác đang thu dọn có tiếng hô to, “Có xe đến!”
Buổi quay đã kết thúc, mà mảnh ruộng này rất hiếm có người đi qua nghỉ lại, cho nên chiếc xe đang tiến tới gần không khỏi thu hút sự chú ý của mọi người.
Cùng với tiếng bánh xe nghiền trên đất khô là một chiếc Lincoln xuất hiện trước mắt mọi người, chậm rãi dừng ngay bên cạnh Nghiên Thời Thất.
Một người bước từ ghế lái xuống, là người quen.
Trác Hàn bước tới mở cửa sau xe, giơ tay che chắn trên khung cửa, kính cẩn mời người trong xe ra.
Thân hình cao lớn của Tần Bách Duật xuất hiện trước cửa xe. Anh mặc vest đen với sơ mi trắng đơn giản, rõ ràng rất khiêm tốn mà lại lơ đãng toát ra vẻ kiêu hãnh.
Anh khoác một chiếc áo khoác trên khuỷu tay, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại chỗ Nghiên Thời Thất.
Có người nói nhỏ: “Là Tổng Giám đốc của Tần thị!”
Có người nhiều chuyện: “Là chồng của Nghiên Thời Thất à?”
Cũng không thiếu nhân viên nữ trẻ tuổi mơ mộng: “Đẹp trai quá đi...”
Rõ ràng là Giám đốc Tống cũng rất đẹp trai rất xuất sắc, nhưng Tổng Giám đốc Tần vừa xuất hiện thì anh ta đã lập tức bị lu mờ. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn. Nếu nói Giám đốc Tống giống như một cây Lan quân tử dịu dàng ôn hòa, vậy Tổng Giám đốc Tần chính là một cây Tùng La Hán cao ngạo khó gần.
Vấn đề ở chỗ, lòng người quá phức tạp, càng khó tiếp cận người ta càng chạy theo.
Khoảnh khắc Tần Bách Duật xuất hiện, ánh mắt Tống Kỳ Ngự lập tức trở nên nặng nề.
Anh ta vẫn không đưa tay nhận áo về, xoay qua nhìn thẳng Tần Bách Duật. Ánh mắt hai người ngấm ngầm tranh đấu, đọ sức giữa không trung.
Sau cuộc giao đấu ngắn ngủi, Tần Bách Duật bước tới, tất cả mọi người nín thở chờ đợi.
Nghiên Thời Thất có chồng là sự thật, nhưng chuyện vừa rồi cô được ông chủ hãng nước hoa khoác áo cho liệu có khiến hai vợ chồng họ xung đột hay không?
Thậm chí trong đầu mọi người đã diễn xong một vở kịch, ví như Nghiên Thời Thất bị ông chồng nhiều tiền dạy bảo ngay tại chỗ, lại ví như ông chủ Tống làm anh hùng cứu mĩ nhân vân vân?
Trí tưởng tượng của mọi người còn bá đạo hơn cả phim bom tấn.
Trong khi mọi người bận tưởng tượng, Tần Bách Duật đã dừng bước trước mặt Nghiên Thời Thất. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt anh dần tản đi, để lộ vẻ dịu dàng không hề che giấu. Anh cầm áo khoác trên tay nhẹ nhàng phủ lên vai cô, “Sao em mặc ít thế? Không sợ lại bị cảm lạnh phát sốt nữa à?”