Chương 593CÓ NGƯỜI LÀM GIẢ HỒ SƠ SINH! Ông Chương đang nhìn rất chăm chú, nghe thấy tiếng bước chân truyền từ sau lưng tới mới hơi quay đầu lại. Khi thấy là hai người Tần Bách Duật, ông hơi ngạc nhiên rồi mới cười đứng dậy, vươn tay tới: “Tổng Giám đốc Tần, lâu rồi không gặp!”
Tần Bách Duật bước tới bắt tay với ông, chào hỏi: “Ông Chương, lần này làm phiền ông rồi.”
Chào hỏi xong, anh lại nhìn về phía Nghiên Thời Thất đang đứng bên cạnh, lên tiếng giới thiệu: “Vị này là Chương Mậu Lâm, chuyên gia giám định chữ viết nổi tiếng trong nước.”
Nghiên Thời Thất vô cùng tự nhiên bước tới, cười dịu dàng với ông: “Xin chào ông Chương, nghe danh ông đã lâu! Tôi là Nghiên Thời Thất, vợ của anh ấy.”
Câu tự giới thiệu này là do cô mới vừa nghĩ ra.
Cô vốn định nói tên mình mà thôi, nhưng lại cảm thấy vậy thì quá xa lạ. Mà kèm thêm bốn chữ “Vợ của anh ấy” sẽ có ý nghĩa khác đi.
Chương Mậu Lâm buông bàn tay đang bắt tay với Tần Bách Duật ra, xoay người vừa khách sáo lại lịch sự mỉm cười nói với cô, “Tôi biết, có lẽ bây giờ không ai lại không biết, người mẫu nổi tiếng Nghiên Thời Thất là bà xã của cậu tư Tần đâu.”
Giọng điệu pha lẫn trêu ghẹo của Chương Mậu Lâm làm giảm đi sự căng thẳng trong bầu không khí, khiến mọi người gần gũi hơn.
Chương Mậu Lâm là chuyên gia giám định chữ viết nổi tiếng trong nước. Trên thời sự từng đưa rất nhiều tin tức có liên quan tới ông.
Nghe nói, ông có thể căn cứ vào nét bút giúp cơ quan cảnh sát điều tra ra rất nhiều nghi vấn khó xử lí trong vụ án. Mà đôi mắt ông sáng như đuốc vậy, nội dung nào đã được ông giám định thì nhất định sẽ không có người nào dám đứng ra phản bác.
Lúc này, sau khi mọi người đã chào hỏi nhau xong, Chương Mậu Lâm mới cầm hai bản tài liệu trên bàn lên rồi chỉ vào một phần trong đó nói: “Tổng Giám đốc Tần, vừa rồi tôi đã so sánh phần tài liệu mà anh gửi cho tôi. Chữ viết trong tài liệu có điểm khác biệt với chữ viết trong những hồ sơ ghi chép khác.”
“Tôi cũng đã xem qua bản ghi chép trong thời gian trước và sau ba năm. Trong này đúng là xuất hiện hai nét chữ khác nhau cho nên vừa rồi tôi lại tra xét hồ sơ nhân viên của bệnh viện thành phố Lệ Thành năm đó, đã phát hiện trong khoảng thời gian trước và sau ba năm này có hai nhân viên quản lý hồ sơ tham dự vào việc ghi chép bằng tay.”
“Mà một người trong đó là nữ đã nghỉ sinh một năm rưỡi, cho nên tất cả nội dung ghi chép trong thời gian này đều do một nhân viên thời vụ chịu trách nhiệm sắp xếp.”
Chương Mậu Lâm kể lại quá trình giám định của mình rồi lại cầm bản ghi chép khác trên tay đưa cho Tần Bách Duật. Ông đưa ra kết luận, “Từ nội dung chữ viết phía trên bản ghi chép và độ cũ của tờ giấy, tôi có thể khẳng định nó không được ghi chép vào hai mươi bốn năm trước.”
“Mặc dù loại giấy của bản hồ sơ này là giấy của bệnh viện, nhưng tôi đã dùng công cụ để giám định lại mức độ oxi hóa của chữ viết trên tờ giấy, rồi có được kết luận, hồ sơ này đã được ghi chép tám chín năm sau bản hồ sơ năm đó.”
Quản lý Lưu đứng bên cạnh nghe như lọt vào sương mù. Nhưng dường như ông ta đã biết được một sự thật, có người giả mạo giấy chứng nhận khai sinh rồi nhét vào hồ sơ.
Chuyện là vậy ư?
Chương Mậu Lâm vừa dứt, Nghiên Thời Thất lập tức nhìn về phía bản ghi chép trong tay ông.
Đây cũng là lần đầu tiên cô được nhìn thấy hồ sơ khai sinh của mình.
Nét bút rồng bay phượng múa viết lại phòng sinh nơi cô chào đời và bác sĩ y tá liên quan. Nguồn : we btruy en onlin ez.com Nét chữ trông thật đến vậy, nhưng thật ra nó chỉ là đồ giả do người cố ý ngụy tạo.
Thì ra, cô thật sự không ra đời ở bệnh viện Lệ Thành.
“Cảm ơn ông Chương!” Đã nói đến nước này, trong lòng mọi người đều đã rõ rồi.
Mà chuyện này có cần báo cáo lên lãnh đạo bệnh viện hay không, quản lý Lưu thầm nghĩ. Vẫn là phải xem ý của Thị trưởng Tôn mới được.
Vì dù gì cũng là chuyện của mười mấy năm về trước, bây giờ muốn truy cứu e là sẽ rất khó điều tra.