Chương 619CÔ KHÔNG QUAN TRỌNG NHƯ VẬY ĐÂU! Nghiên Thời Thất chớp chớp mắt, vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Lăng Mật diễn kịch.
Đột nhiên cô có chút ghê tởm, chỉ còn đọng lại cảm giác buồn nôn!
Cô không thể nào ngờ rằng Lăng Mật đã vô liêm sỉ tới mức này rồi? Nhưng mà không thể không nói, cô ta đã tính toán rất kĩ lưỡng.
Dù sao thì cô cũng chưa từng nói với người quen chuyện mình là cô bé kia. Chỉ có chú Mạc biết chuyện này, mà chú Mạc đã về trời rồi.
Tần Bách Duật liếc ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Mật tự biên tự diễn. Anh không lên tiếng, chỉ là vỗ nhẹ bờ vai Nghiên Thời Thất, hôn nhẹ lên giữa trán cô, ra vẻ trấn an.
Anh nghĩ, nếu anh Cả đã bận rộn chuyện nhà họ Lăng rồi, vậy thì anh cũng không ngại thay anh dạy dỗ Lăng Mật bụng dạ đen tối này.
Mối quan hệ lớn lên cùng nhau chưa từng là đảm bảo để cô ta muốn làm gì thì làm.
Lúc này, Kiều Mục là người đầu tiên không nghe nổi nữa, “Cô xác định cô là người năm xưa báo tin cho nhà họ Tần?”
Sao anh ta cứ cảm thấy không đáng tin vậy chứ!
Mười bốn năm trước, tuổi của bọn họ ngang ngang nhau, ngoại trừ thời gian gần nửa năm chú Tư mất tích, thì cả đám đều đi học trong trường.
Có phải cô ta đã hoàn toàn điên cuồng rồi không? Lại có thể trơ trẽn thốt ra lời bịa đặt sứt sẹo mà não tàn này?
Lăng Mật thản nhiên gật đầu, “Đúng vậy, là em gọi điện thoại, người nghe điện thoại khi ấy là chú Mạc.”
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất gật đầu xác nhận, lời này cô ta nói đúng rồi.
Lăng Mật nhìn động tác của cô, rồi khép cổ tay áo sườn xám lại, nói: “Cô Nghiên, nếu tôi là cô thì có lẽ hiện giờ không thể nào ngồi yên ổn ở đây được, dù sao… lát nữa anh cả Tần và chị dâu tới đây, người xấu hổ sẽ là cô.”
Nghiên Thời Thất ngạc nhiên, “Cô gọi là anh Cả và chị dâu sao?”
“Không thể sao? Tôi chính là cô bé gọi điện thoại báo tin cho nhà họ Tần năm xưa. Những năm gần đây, tuy rằng anh Cả không hề nhắc tới, nhưng mà bọn họ chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm. Đương nhiên, cô không thể nào hiểu được loại tâm tình này đâu. Dù gì cô và Duật kết hôn với nhau cũng chỉ là kết quả của sự ham mê hư vinh mưu cầu lợi ích của ba cô mà thôi.”
Giọng nói cô ta tràn ngập vẻ khinh thường nhạo báng. Dứt lời, cô ta nhìn về phía Tần Bách Duật, giống như là quyết định xong một chuyện quan trọng gì đó, rồi tiếp tục nói: “Duật, chỉ cần anh nói một chữ ‘đừng’, thì buổi đính hôn hôm nay sẽ được hủy bỏ.”
Tần Bách Duật nhìn cô ta với ánh mắt sâu xa, trong con ngươi âm trầm rét lạnh phản chiếu vẻ mặt đầy mong mỏi của Lăng Mật. Anh nhướng mày, không chút để ý nói: “Không cần, cứ tổ chức lễ đính hôn như thường. Cô không có quan trọng như vậy đâu!”
Nụ cười trên mặt Lăng Mật cứng lại.
Cô ta có chút sốt ruột mà ưỡn thẳng lưng lên, nhíu chặt ấn đường, hỏi ngược lại: “Duật, em là người cứu anh năm xưa, chẳng lẽ anh còn muốn đẩy em cho Tiểu Vũ hay sao?”
“Đẩy?” Kiều Mục cười lạnh, tức giận đến đau cả ngực, “Mẹ nó chứ cô giữ thể diện một chút đi! Không phải là hai cô cậu tự nguyện tổ chức lễ đính hôn này sao? Cô coi cô là nhân vật quan trọng gì à? Đáng giá để chú Tư mở miệng thay cô?”
Có lẽ là vì Kiều Mục châm chọc lần nữa, cuối cùng cũng kích thích cảm xúc của Lăng Mật.
Cô ta lập tức siết chặt nắm tay, mặt mày giận dữ, “Kiều Mục, anh câm miệng đi! Tôi muốn làm chuyện gì, không cần anh tới chỉ trỏ tôi!”
“Chỉ trỏ? Lăng Mật, tôi thấy cô của bây giờ không cần chỉ trỏ, mà mẹ nó cần đi khám đầu óc đấy! Cô coi chú Tư là cái gì? Cô coi bọn tôi là cái gì? Chỉ bằng vài ba câu của cô, bọn tôi liền phải tin cô là người năm xưa gọi điện thoại cho nhà họ Tần? Chứng cứ đâu? Cô lấy chứng cứ ra đi, đừng có mẹ nó ở đây ăn nói lung tung nữa!”
Lăng Mật bị tiếng quát của anh uy hiếp. Sau đó, cô ta dời mắt, giả vờ tự nhiên nói, “Bản thân tôi chính là chứng cứ! Ngay cả các anh cũng không biết mười bốn năm trước xảy ra chuyện gì, chỉ có một mình tôi biết thôi. Như vậy còn chưa đủ sao? Duật, em chính là cô bé mà anh muốn tìm. Mấy năm qua, em… em vẫn luôn yêu anh, em tin anh có thể cảm nhận được. Anh vẫn luôn tìm em, mà trong lòng em cũng chỉ có anh. Nếu em không quan trọng, thì sao nhiều năm qua anh vẫn chưa quên được em? Thật ra, ý nghĩa tồn tại của buổi đính hôn ngày hôm nay, chính là muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, Lăng Mật em là ân nhân cứu mạng của cậu Tư nhà họ Tần anh, cũng là người phụ nữ trong lòng anh bao năm qua.”
Ồ, hóa ra đây mới chính là ý đồ của cô ta!
Nghiên Thời Thất chợt hiểu ra, sau đó có chút thương hại nhìn Lăng Mật. Cô ta đây là muốn mang theo ơn đức buộc người báo đáp?
Để anh Tư đưa ra một lựa chọn khó phân biệt đúng sai ngay tại trường hợp này? w●ebtruy●enonlin●e●com Hoặc là, cô ta còn chuẩn bị nhiều hơn bấy nhiêu đây nữa. Mùi hương trong phòng, mục đích khi muốn nói chuyện riêng với anh Tư… Có lẽ những gì cô ta làm còn nhiều hơn cả những gì cô ta nói.