Người Dấu Yêu Ơi

Chương 638



Chương 638TẦN BÁCH NGẠN MUỐN LÓT ĐƯỜNG CHO NGHIÊN THỜI THẤT!
Chứ không thì sao nãy giờ cứ uống trà mà không nói lời nào? Trà đã thấy đáy rồi mà vẫn còn uống nữa?

Tần Bách Ngạn: “Khụ khụ...”

Dung Khanh cười cong mắt nhìn Tần Bách Duật, sau đó lại nhìn về phía Tần Bách Ngạn, cuối cùng mới đặt tách trà xuống, bắc một bậc thang: “Đúng là anh Cả của em không được thoải mái. Nhưng chú Tư cũng đừng thấy lạ, người đã già khó tránh sẽ bị bệnh vặt, không có gì to tát đâu.”

Tần Bách Ngạn chẳng hiểu sao lại không thoải mái: “...”

Anh thở dài lạnh lùng nhìn Tần Bách Duật, thái độ không hề hòa nhã, rồi sau đó chậm rãi nhìn sang Nghiên Thời Thất, mặt mày hơi giãn ra nhưng vẫn mang vẻ nghiêm túc, “Tới chi sớm vậy, sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm chút nữa?”

Tần Bách Duật nghe thấy vậy lập tức cong khóe môi, Dung Khanh thì đỡ trán cười khẽ, còn Mạc Quy Hải đứng bên cạnh nhìn trời đã không còn mặt mũi nhìn nữa rồi.

Là ai mới sáng sớm đã bảo ông gọi điện giục cậu Tư?

Tại sao trước đây không phát hiện ông chủ nhà mình là một người kì quặc đến thế?

Muốn làm một người anh trai hiền hòa mà thái độ không thể hòa nhã chút sao?

Đây là lần đầu tiên từ khi vào cửa Nghiên Thời Thất nghe thấy Tần Bách Ngạn lên tiếng, cho nên cô lễ phép cười đáp lời, “Bọn em sợ anh Cả với chị dâu đợi lâu cho nên mới tới sớm.”

“Ừ!” Tần Bách Ngạn vui vẻ gật đầu, “Thanh niên bọn em tuy nói khỏe mạnh nhưng cũng đừng để mình mệt nhọc quá.”

“Anh thấy lúc trước giữa mùa đông tuyết phủ em còn đi quay ngoại cảnh quảng cáo nước hoa gì đó. Không biết quản lý công ty em nghĩ thế nào, để em mặc ít như vậy không sợ em bị lạnh cóng à!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Cô nên trả lời thế nào đây?

Còn ngoại cảnh quảng cáo nước hoa đó có thể là anh đang nói tới nước hoa của Tống Kỳ Ngự.

Mặc dù cô đã từ chối không làm đại sứ thương hiệu nữa, nhưng mấy hôm trước phía nhà quảng cáo đã đăng lại hậu trường quay nước hoa này lên các trang web lớn để kéo khách.
WebTru yenOn linez . com
Cô cũng không để ý lắm, nhưng anh Cả đột nhiên nhắc tới làm cô không đoán ra được suy nghĩ thật sự của anh.

Tần Bách Ngạn chưa từng nói rõ, nhưng từ trước tới nay, Nghiên Thời Thất vẫn cảm nhận được anh xem thường giới giải trí.

Vì những lời này của Tần Bách Ngạn mà bầu không khí trong phòng khách đã lặng ngắt như tờ.

Dung Khanh lén vỗ anh phía dưới bàn, đang định lên tiếng hòa giải thì lại thấy Tần Bách Ngạn nhìn về phía chú Tư, vô cùng bất mãn nói, “Chú cũng vậy, công việc Tiểu Thất cực khổ như thế mà sao không giúp một tay?”

“Anh nghe nói bây giờ mấy người quản lý công ty đều chỉ lo cho lợi ích bản thân chứ không xem sức khỏe của nghệ sĩ ra gì cả. Theo anh thấy thì Tần thị của chú có nhiều hạng mục như vậy, không bằng mở một công ty cho Tiểu Thất, những chương trình sau này cũng do chú kiểm định trước luôn.”

“Con cháu nhà họ Tần chúng ta làm sao có thể chỉ mặc cái váy làm việc giữa trời đông tuyết phủ rét lạnh được chứ! Đúng là không thể nói nổi mà!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Tần Bách Duật: “...”

Dung Khanh: “...”

Nghiên Thời Thất lúc này đang mím chặt môi, cố gắng nhịn cười cúi đầu xuống, anh Cả... thật đáng yêu.

Mà Tần Bách Duật thì thản nhiên nhìn Tần Bách Ngạn, hơi gật đầu nói, “Em cũng đang có ý này!”

Tần Bách Ngạn nghe thấy vậy thì lập tức gật đầu, “Ừ, vậy chú mau lên kế hoạch rồi gửi tới cho anh xem thử.”

Trong lúc Tần Bách Ngạn đang tràn ngập vui vẻ muốn lót đường cho Nghiên Thời Thất thì đã nghe thấy em trai ruột của mình lạnh nhạt trả lời một câu: “Không cần, em tự có sắp xếp của mình!”

Dung Khanh thấy Tần Bách Ngạn nhíu mày lại thì bèn đẩy tách trà của mình tới trước mặt anh, “Đang bị đau họng thì nói ít lại chút. Chú Tư làm việc có nguyên tắc của mình, anh đừng xen vào.”