Người Dấu Yêu Ơi

Chương 676



Chương 676NỮ THẦN, EM LÀ FAN NÃO TÀN CỦA CHỊ!
Nghiên Thời Thất ngây người mất một lúc, đến khi Đoan Mộc Sênh ngượng ngùng vươn tay về phía cô thì mới giật mình tỉnh lại.

“À, chào, chào cậu!”

Có lẽ Đoan Mộc Sênh xuất hiện quá đường đột và mạnh mẽ, làm cho Nghiên Thời Thất mở miệng cũng bị lắp bắp.

Vương đại gia... thật là trẻ!

Cô có ấn tượng mạnh với cái tên này, lúc trước rất hay xuất hiện ở mục bình luận của cô.

Huống hồ cậu còn có một cái tên rõ dài như vậy nữa!

Nghĩ đến đây, Nghiên Thời Thất vô thức nhìn sang gương mặt góc cạnh của anh Tư đứng kế bên mình, lại bất ngờ thấy bóng anh lướt qua, kèm theo là âm thanh tru tréo của Đoan Mộc Sênh, sau đó là tiếng “bịch”, rồi kết thúc bằng tiếng cửa đóng “rầm”.

Lúc này Lôi Duệ Tu và Ôn Tranh mới cùng khôi phục tinh thần, nhìn Tần Bách Duật bằng ánh mắt kì dị.

Đây cũng là lần đầu hai người thấy cậu tư Tần đích thân ra tay. Cậu ta vừa xách cổ Đoan Mộc Sênh ném ra ngoài đấy à?!

Gương mặt Tần Bách Duật đen như sắp vắt ra mực được rồi, ánh mắt u ám sâu không thấy đáy, chỉ có môi mím chặt khẽ nhếch lộ ra vẻ tức giận khó thấy.

Hôm nay Thập Thất chia tay với chồng chưa à?!

Gan chó lớn quá chứ! Dám đứng trước mặt anh hỏi như vậy!

Nghiên Thời Thất giật thót người, thậm chí hơi chột dạ, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cảm thấy bản thân như đứa bé làm chuyện xấu bị bắt gặp, lén lút liếc anh liên tục.

Ngoài cửa...

“Nữ thần, mở cửa đi!”

“Nữ thần Thập Thất, em là Vương đại gia này, em là fan não tàn của chị mà!”

“Nữ thần, nữ thần...”

Tiếng đập cửa và tiếng gào thét rõ mồn một của Đoan Mộc Sênh lọt vào tai từng người trong phòng. Ôn Tranh thờ ơ chớp mắt, sửa sang cổ áo sơ mi của mình, quay sang nói với Lôi Duệ Tu, “Vết thương ngứa quá, anh xem cho em đi!”

Lôi Duệ Tu gật đầu, vô cùng tự nhiên choàng tay qua thắt lưng cô, vừa xoay người vừa nói, “Về anh kiểm tra cho em, xem có phải nhiễm trùng rồi không. Đã bảo em tạm thời đừng tắm rồi mà em còn không nghe...”

Tiếng lải nhải của anh càng lúc càng xa dần, Nghiên Thời Thất dõi mắt nhìn chăm chú theo bóng lưng hai người, muốn khóc!

Đừng đi mà, còn cô thì phải làm sao đây. Có phải chị ruột cô thật không đấy? Sao không ở lại giúp cô xoa dịu tình hình chứ!

Nghiên Thời Thất khóc không ra nước mắt, chậm rì rì quay đầu đối mặt với Tần Bách Duật, khóe môi hơi nhếch lên, chưa nói gì đã thấy anh nhướng cặp mày, sóng ngầm trong mắt nổi lên dữ dội. Anh cất giọng sâu xa, “Nữ thần à?”

Tim cô vọt ra khỏi ngực rồi!

Nghiên Thời Thất hắng giọng, giả vờ thản nhiên lắc đầu, “Anh Tư, em không phải nữ thần của cậu ta, em không quen cậu ta!”

“Rầm rầm rầm...”

“Nữ thần, em là Vương đại gia này, chúng ta còn nói chuyện trên Weibo rồi mà!!”

Hiển nhiên, đây là tiếng Đoan Mộc Sênh vừa yên tĩnh được một lúc, mới dán tai lên cửa nghe vợ chồng hai người ta nói chuyện.

Lúc này, đầu Nghiên Thời Thất muốn nổ tung thật sự.

Đây là cậu Út trên danh nghĩa của cô, hơn nữa cô đang ở nhà chính nhà Đoan Mộc, đánh không được, mắng không xong. Thật là, ngồi yên làm cậu chủ nhà Đoan Mộc thì không chịu, còn chạy đi làm cái gì Vương đại gia chứ hả!

Nghiên Thời Thất đau đầu nhức óc, mím môi cẩn thận dè dặt bước tới, ôm cánh tay Tần Bách Duật kéo đến phòng khách, miệng vẫn còn lầm bầm giải thích, “Đúng là em từng trả lời bình luận của cậu ấy, nhưng lúc đó em chỉ bảo cậu ấy sửa tên Weibo của cậu ấy thôi. Hơn nữa, chuyện chúng ta ly hôn hay không liên quan gì đến cậu ấy chứ. Cậu ấy chỉ là một fan hâm mộ nhỏ tuổi thôi mà, anh đừng để ý nhé, được không?”

Vừa nói xong lời này Nghiên Thời Thất lập tức cảm thấy sai sai.

Ờ, sai câu nào rồi nhỉ?

Giọng nói tối tăm của Tần Bách Duật chỉ ra giúp cô, “Nếu không liên quan gì tới cậu ta, vậy liên quan tới ai?” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Nghiên Thời Thất đang muốn nhanh chóng dỗ dành anh Tư, không kịp nghĩ sâu xa, đầu óc nóng lên liền bật thốt ra, “Chẳng liên quan đến ai cả, ly hôn là chuyện của hai người chúng...”

Còn chưa nói xong, Nghiên Thời Thất liền rùng mình một cái.

Sàn sưởi bỗng không tỏa hơi ấm nữa, trong phòng khách lạnh thật là lạnh.

Thôi xong, nói dai thành ra nói dại!