Người Dấu Yêu Ơi

Chương 700



Chương 700BÁC SĨ, RỐT CUỘC CON BÉ LÀM SAO VẬY?
Lúc này, ông cụ Đoan Mộc Ngạc nhìn khăn giấy dưới đất, cảm thấy hoa mắt, vội vã nói với Dung Uẩn bên cạnh, “Mau, tiếp tục giục bác sĩ, bảo bọn họ nhanh chóng đến đây cho tôi.”

“Tiểu Thất, Tiểu Thất, có nghiêm trọng không.” Đoan Mộc Lam Nhã đứng bên cạnh gọi vài tiếng. Vướng Ôn Tranh và Tần Bách Duật một trái, một phải bên cạnh cô, bà chỉ có thể nôn nóng đứng nguyên tại chỗ.

Nghiên Thời Thất nghe thấy tiếng nói, cọ lên cần cổ của Tần Bách Duật, đang định lên tiếng thì nghe thấy lời dặn dò trầm thấp và cứng ngắc của anh, “Không được nhúc nhích.”

Cô mở mắt, cười ngượng ngùng: “Ông ngoại, cháu không sao. Mọi người đừng lo lắng, chỉ chảy máu cam thôi mà.”

Đoan Mộc Ngạc lại quét mắt một vòng trên mặt đất, hai tay chống gậy, ló người nhìn cô, “Tiểu Thất, khó chịu chỗ nào thì nói với ông ngoại nhé? Nhà chúng ta có tài nguyên chữa bệnh tốt nhất, cháu nhất định đừng gắng gượng chống đỡ, biết chưa?”

Chảy máu cam nhiều như vậy? Ôi chao, đau lòng chết mất.

Nghiên Thời Thất: “...”

“Ông ngoại, cháu...”

Cô còn định giải thích thêm hai câu, nhưng Ôn Tranh vẫn đang căng thẳng không kém lập tức siết chặt bàn tay đang kéo cô, ánh mắt thay đổi, giọng cũng run rẩy: “Thời Thất, em đừng nói nữa! Miếng bông lại đỏ rồi kìa.”

Cô tận mắt chứng kiến Tiểu Thất chảy máu mũi không ngừng, chỉ cần con bé vừa mở miệng nói chuyện hoặc hơi cử động thì máu lại lập tức trào ra.

Làm thế nào đây, Tiểu Thất không thể có chuyện được!

Nghiên Thời Thất đang dựa trong lòng Tần Bách Duật, bỗng nghe thấy Ôn Tranh gọi giật tên mình mà không khỏi run bắn người lên.

Tay của cô luôn được Ôn Tranh nắm, lần này vì đối phương mất khống chế, ngón tay đã bị bóp đến phát đau.

Nhưng Nghiên Thời Thất không nói, cố gắng nuốt mùi rỉ sắt tràn ngập trong miệng xuống, khó khăn nhìn Ôn Tranh, an ủi chị: “Em thật sự không sao mà, chị đừng tức giận.”

“Em ngậm miệng cho chị!” Ôn Tranh như nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ từng câu nói ra.

Nghiên Thời Thất hít sâu một hơi, chớp mắt, chậm rãi mím môi, không dám nói cũng không dám cử động.

Có lẽ còn chưa tới ba phút sau, ông Trịnh lại đi từ ngoài cửa vào.

Ông hét to vang dội, mang theo sự kích động không thể che giấu, “Đến rồi, đến rồi, đoàn xe cứu thương đến rồi!”

Nhìn đoàn xe cứu thương của cậu tư Tần đi, đúng là đến thần tốc.

Mà bác sĩ gia đình của nhà Đoan Mộc bọn họ, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Đúng là quá đáng!

Ông Trịnh đưa người của đội cứu thương nối đuôi nhau vào, Nghiên Thời Thất nhìn sang, là gương mặt quen thuộc.

Chính là người ngày đó khám bệnh cho Ôn Tri Diên ở nhà họ Ôn, là bác sĩ gia đình của nhà họ Tần, tên là Lâm Dục.

Lúc này, nét mặt của anh ta hiện lên vẻ nôn nóng, theo sau có bốn, năm nhân viên y tá bước nhanh đến trước mặt Tần Bách Duật.

Anh ta liếc Tần Bách Duật một cái, thái độ rất kính cẩn, “Cậu Tư, cô chủ.”

Tần Bách Duật không lên tiếng, chỉ hờ hững quét mắt nhìn anh ta một cái, vì cảm xúc cứng ngắc mà âm thanh hơi khàn: “Xem bệnh cho cô ấy.”

Lâm Dục liên tục gật đầu, vòng qua bàn nước, thuận tiện gọi y tá sau lưng làm các công việc chuẩn bị có liên quan.

Mọi người đều nín thở chờ đợi.

Sau khi kiểm tra, Lâm Dục mím môi không nói chuyện, biểu cảm trên gương mặt vô cùng đặc sắc.

Anh ta nghiêng đầu xem máy đo lường, nhìn chỉ tiêu số liệu vô cùng khỏe mạnh trên máy đo huyết áp, ho khan một tiếng.

“Bác sĩ à, rốt cuộc con bé làm sao vậy? Có phải rất khó chữa không?”

Ông cụ Đoan Mộc Ngạc nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lâm Dục, lập tức lo sợ hỏi dồn.

Lâm Dục cười ngượng, ngoảnh đầu lại, “Không, không, ngài đừng sốt ruột.”

Không phải anh không muốn nói, thật sự không biết nên mở lời ra sao mới thích hợp!