Người Ta Muốn Thành Tiên, Ta Chỉ Mong Kiếm Vợ

Chương 12: Thành Đô Hạ



Chương 12 : Thành Đô Hạ

Vào một buổi sớm nọ, khi mà cảnh vật dường như còn chưa tỉnh hẳn thì phía trước sảnh đường núi Đông lại vang lên những tiếng động dồn dập không ngừng.

“Keng, keng, keng.”

Âm thanh này được tạo ra do binh khí v·a c·hạm. Binh khí trên tay hai thân ảnh một xanh một một đen đang lao vun v·út vào nhau ngay tại khoảng sân kia.

“Huy Hùng, thân thủ cũng khá lắm đó!”

Người thanh niên mặc áo đen có dáng vóc đô con mở miệng nói. Hắn ta đưa tay lau qua mồ hôi trên trán rồi lại cầm chắc thanh đao to mà chém tới.

“Xem đao!”

“Ầm”

Thanh đao chém mạnh xuống đất nhưng chẳng trúng ai, chỉ gây ra tiếng động dữ dội. Người đối diện đã vội né tránh, còn đưa chân đạp lên thanh đao nhảy lên không trung. Thuận thế thanh đao còn cắm xuống đất, người vừa nhảy liền tung ra đòn kiếm chém ngang trước mặt đối phương. Lưỡi kiếm sắc bén chỉ vừa mới sượt nhẹ qua đã làm hai ba sợi tóc của của thanh niên áo đen đứt lìa.

“Không tệ!”

“Danh Cao quá khen!”

Nói xong hai người đứng xuống đất, họ đột ngột đưa tay phải ra nắm chặt vào nhau. Song mắt nhìn thẳng, trong mắt cả hai đều dâng trào hào khí mãnh liệt, khí thế này có thể gây ra uy ám đối với người bình thường. Người ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy hai người tựa như hai con chiến kê hăng máu, sẵn sàng cho một trận quyết tử một mất một còn.

“Khùng nè!”

“Ây da.”

“Tập thì không lo tập cứ thích lôi ra đánh võ thế hả, có muốn qua bên núi Bắc không?”

Người nói câu này không ai khác ngoài Lý Văn Bá, hắn đang mắng hai tên Huy Hùng và Danh Cao. Thì ra trận chiến vừa rồi là của hai người này, cả hai chỉ đang luyện tập, ngày nào họ cũng mang sau ra giao lưu vài món võ của môn võ bình thường.

Điều này giúp cho họ nâng cao thể chất, ngoài ra sự tập trung chiến đấu còn khiến cho thần thực họ được gia tăng. Vả lại binh khí họ dùng đều được bao bọc linh khí thuần, không hề mang ý xấu nên không thể gây ra sát thương đối với đối phương.

Trần Huy Hùng lúc còn ở nhà họ Trần đã từng tiếp xúc qua vài môn võ, cho nên kĩ năng của hắn tuyệt đối sẽ không thua kém so với người khác.

“Mà Huy Hùng nè, ta cảm thấy tu vi của ngươi lại gia tăng rồi nha. Hình như đạt Ngưng Khí tầng bốn rồi thì phải.” Lý Văn Bá sau một hồi âm thầm quan sát nói.



“Ngưng Khí tầng bốn? Không thể nào, cách đây một tháng vừa lên tầng hai thôi mà.”

Trần Huy Hùng đáp lại với vẻ ngạc nhiên, có vẻ hắn chưa tin bản thân mình đã đạt được Ngưng Khí tầng bốn.

“Không nhầm đâu, rõ ràng là Ngưng Khí tầng bốn mà. Tuy không biết chuyện gì nhưng tốc độ này cũng khá nhanh đó!” Lý Văn Bá vẫn giữ nét mặt như thường đáp lời.

Nghe thấy thế thì Trần Huy Hùng cũng ngờ ngợ ra điều gì. Hắn nhớ tới một chuyện cách đây mấy hôm, khi đó hắn đang tu luyện đột nhiên buồn ngủ, sau đó th·iếp đi giữa phòng. Tới sáng tỉnh dậy thì cả người áo quần xộc xệch, mồ hôi nhễ nhại như vừa làm gì đó quá sức.

Sau ngày hôm đó, Trần Huy Hùng cảm thấy bản thân đã có sự khác biệt rõ rệt, mọi hành động như đi đứng chạy nhảy đều có phần mạnh mẽ và nhanh hơn. Trong mọi chuyện hắn đều vô thức phát lực mà làm cho vật dụng bên cạnh bị gãy đi. Mới sáng nay cái ly trà trong phòng cũng vậy, Huy Hùng chỉ vừa cầm nhẹ một cái đã làm có vỡ làm ba.

Giờ nghe Lý Văn Bá nói thì hắn mới nhận ra tu vi của bản thân đã lên Ngưng Khí tầng bốn.

“Quá tốt, điều này quá tốt rồi!” Trần Huy Hùng nghĩ thầm tự sướng.

Chợt có tiếng Danh Cao bên cạnh.

“Điều này cũng không có gì lạ, ta cũng cảm thấy bản thân sắp lên được Ngưng khí tầng ba rồi. Ngươi và em gái ta hai người đều có thiên phú cao hơn ta, nên tu vi có sự tăng nhanh cũng không khó hiểu mấy.”

“Anh nói sao, anh cũng sắp lên Ngưng Khí tầng 3 rồi ư, chúc mừng nha.” Trần Huy Hùng vẻ mặt có chút hoan hỉ nói.

Cả ba trong đang lúc trò chuyện thì từ xa có một dải sáng trắng dài đang phi nhanh về đây.

“Xem ra các ngươi vẫn chăm chỉ tu luyện đó nhỉ!”

Từ trong ánh sáng vang ra tiếng nói, đám người nhận ra ngay âm điệu này thuộc về Trương Thiết Tâm. Cả đám khoanh tay thi lễ.

“Chúng học trò xin chào thầy!”

“Thưa thầy, sao hôm nay thầy tới đây?” Lý Văn Bá ngước mặt lên hỏi.

Trương Thiết Tâm dơ tay đỡ học trò đứng dậy, miệng khẽ nhếch nói.

“Hôm nay có chút chuyện cần các ngươi làm. Lại đây ngồi rồi ta sẽ nói.”

Nói rồi Trương Thiết Tâm để hai tay sau lưng bước chậm mà đi về phía bàn đá. Từ trong phòng gần đó, một người tạp dịch vội bưng khay linh trà ra, cô ta vội vàng rót trà đưa cho Thiết Tâm.



Cầm ly trà trong tay, Thương Thiết Tâm thổi một cái, mùi thơm ngào ngạt từ loại trà trên núi tỏa đi khắp không gian. Ông ta từ từ nói.

“Học trò ngoại môn các ngươi vẫn chưa đi xuống thành lần nào phải không?”

“Dạ thưa, đúng ạ.” Trần Huy Hùng đáp.

“Vậy được, hôm nay các ngươi theo chỉ dẫn của Văn Bá mà đi tới thành Đô Hạ cách đây không xa mua một ít linh thảo về đây. Gọi thêm cả con bé Nhã Phương nữa.”

Nói một chút về linh thảo thì đây là nguyên liệu chính dùng để luyện đan. Mỗi núi đều có khu để trồng linh thảo, tuy chất lượng ở đây rất tốt nhưng giống loài thì có phần hơi hạn chế. Mà luyện đan thì tùy thuộc vào loại đan dược sẽ cần rất nhiều thành phần nguyên liệu khác nhau, vì thế nên linh thảo đôi khi vẫn bị thiếu.

Mà ở núi Đông không phải loại linh thảo nào cũng trồng được. Nhiều loại chỉ sống và sinh trưởng tốt ở một số vùng nhất định nên mỗi núi phải đi thu linh thảo thêm từ bên ngoài.

Họ thường đi đến thành Đô Hạ ở hướng Bắc, cách đỉnh Minh Vân hai canh giờ đi đường đối với người thường. Nơi đó có các quầy dược liệu lớn, đủ mọi loại linh thảo nên học trò thường tới đấy thu mua.

Bình thường đây là công việc của học trò nội môn vì ở cấp bậc đó thì tu sĩ sẽ có khả năng phân biệt một số loại linh thảo, chỉ cần nói ra tên họ sẽ biết ngay. Chả hiểu sao lần này Trương Thiết Tâm lại đích thân bảo ba người Trần Huy Hùng đi.

“Thưa thầy sao không để học trò nội môn như con đi cho tiện?” Lý Văn Ba đứng một bên hỏi, hẳn là hắn thắc mắc vì sao việc này lại giao cho học trò ngoại môn.

“Ngươi sao. Ngươi cả tháng nay đều ở tầng dưới mà không chịu lên trên. Có biết có chuyện gì xảy ra không hả, nhanh về giải quyết đi.”

Lý Văn Bá nghe thầy nói thì trên mặt ngạc nhiên hỏi lại.

“Chuyện gì vậy thầy.”

“Hừ, tự đi mà tìm hiểu.” Trương Thiết Tâm cười hừ đáp.

“Dạ, vâng. Học trò đi ngay!”

Nói xong Lý Văn Bá vỗ nhẹ vào túi trữ vật, từ trong đó bay ra một thanh phi kiếm. Hắn nhảy lên hóa thành một đường sáng trắng mà bay v·út lên trên không.

Hai người Danh Cao và Trần Huy Hùng nhìn theo muốn lé mắt. Lúc này Nhã Phương cũng từ đằng sau bước tới.

“Học trò kính thầy, nãy giờ học trò trong phòng không biết thầy tới. Xin thầy đừng trách tội!”

“Không sao, Danh Cao hãy nói lại với nó đi. Ta có việc gấp phải đi rồi!”



Ông ta cũng lập tức bay đi mất sau câu nói, chỉ để lại một tấm vải danh sách tên các loại linh thảo cần mua. Bởi vì linh thảo có nhiều loại hao hao nhau nên trên tên của mỗi loại đều có chú thích bằng hình vẽ, việc này giúp cho những người mới như Trần Huy Hùng có thể dễ dàng phân biệt được.

Hai người Huy Hùng và Danh Cao cũng tường thuật lại mọi việc cho Nhã Phương nghe. Nghe xong cả ba liền đi tới bến thuyền bay để đến núi chính, họ từ đó mới ra cổng chính của tông môn.

Vừa tới lại nơi này Trần Huy Hùng lại nhớ tới khung cảnh mà mình đưa thẻ để xin vào nhà xí, mặt hắn bất giác có chút sượng lại.

“Không biết trong nhóm đó còn ai không nữa, chuyện này mà lọt ra ngoài thì mất mặt c·hết.”

Trần Huy Hùng nghĩ một hồi cũng bình tĩnh, chợt ánh mắt hắn lại bắt gặp các tòa kiến trúc uy nghi ở trước cổng tông môn. Dù đã nhìn qua một lần vào ngày khảo nghiệm nhưng hắn vẫn không hết thán phục vẻ đẹp nơi đây. Chẳng khác gì nơi thần tiên cư ngụ.

Cả ba rời xa tông môn đi được một khoảng. Chợt Nhã Phương đi phía sau cất lời.

“Này, sao khi nãy chúng ta không đi bằng thuyền bay tới gần thành Đô Hạ, ở đó cũng có bến thuyền mà?”

Vừa nghe thấy thì sắt mặt Trần Huy Hùng ngẫn ra, hai mắt hắn ngưng tròng suy nghĩ.

“Phải ha, sao không đi bằng thuyền bay nhỉ, vừa nhanh vừa đỡ tốn sức?”

Tông môn Minh Vân cũng có bến thuyền bay nhưng đa số đều ở trong tông. Còn ra bên ngoài thì các bến thuyền nơi đây được một tổ chức tên là tổ chức Tuyên Giao kiểm soát. Tổ chức đó có nhiệm vụ xây dựng và quản lý các chuyến thuyền ở hầu như mọi nơi của phía Nam nước Đông Việt.

Việc họ đặc bến thuyền ở tông môn cũng được các tông môn thông qua, mỗi năm sẽ có một khoảng phí linh thạch trả lại và học trò trong tông sẽ được giảm giá ở mỗi lần đi. Coi như vẹn cả đôi đường.

Đây là điều cơ bản mà Trần Huy Hùng đã nghe Trần Trung Đô kể lại rất lâu, đột nhiên lúc này hắn lại quên béng đi việc đó. Để chữa cháy cho bản thân, Huy Hùng nói.

“Tu sĩ như chúng ta nên đi bộ thì tốt hơn. Ngươi không biết sao? Đi bộ cũng là một cách tu luyện đó thôi!”

Dĩ nhiên đây là điều mà hắn ba hoa chứ thật ra làm gì có chuyện đó, việc đi bộ càng làm tốn thêm nhiều thời gian di chuyển.

“Ủa, có nhầm không Huy Hùng. Thuyền bay ở đây đa số đều được dùng cho đệ tử dưới Trúc Cơ như chúng ta mà, loại thuyền đó mỗi chuyến bay rất rẻ.”

Nghe tới đây Trần Huy Hùng trở nên câm nín, lúc này hắn chẳng còn lời nào để bao biện, đành lấp ba lấp bấp mãi vẫn chưa tìm ra ý nào để phản biện.

“Cái này... cái này...”

Nhã Phương thấy thế thì lắc đầu mỉm cười nói.

“Ha, thôi đi vậy, đằng nào cũng lỡ rồi cứ đi nhanh rồi về nhanh. Dù sao cũng mất có hai canh giờ đi là tới rồi.”

Cả ba sau đó nghe vậy thì không ai còn nói gì thêm, họ đều đồng dạng bước nhanh về phía trước.

Tuy rằng nói mất hai canh giờ nhưng đó là với người thường, với tu sĩ có tu vi đã đạt tầng ba, tầng bốn Ngưng khí thì lại khác. Nhờ vào việc sử dụng linh lực, cả ba tri triển khinh công đi rất nhanh. Chỉ chưa đầy một canh giờ sau đã tới trước thành Đô Hạ.