Người Ta Muốn Thành Tiên, Ta Chỉ Mong Kiếm Vợ

Chương 6: Đi dọn nhà xí



Chương 6: Đi dọn nhà xí

Người đàn ông ghi danh kia khi nghe mấy câu này chẳng những không có chút biến sắc mà tinh thần còn tỏ ra thoải mái như xem kịch. Chắc hẳn màn kịch này được hắn xem từ năm này sang năm khác đến mức phát chán rồi.

Trần Huy Hùng nghe xong thì tâm lý b·ị đ·ánh cho một kích không hề nhẹ. Hắn cứ tưởng lão Ngô này là một người có địa vị cao trong tông môn, nên có lệnh bài của ông ta đưa thì sẽ được ưu tiên. Không ngờ rằng ưu tiên ở đây lại là ưu tiên dọn nhà xí.

Nghĩ lại lúc nãy hắn còn tự đắt mà đưa miếng lệnh bài cho người ghi danh để vào làm người dọn nhà xí, tâm trạng Trần Huy Hùng xấu hổ không sao miêu tả. Nếu có cái lỗ đủ lớn chắc hắn cũng chui vào.

“Đáng ghét!”

Trần Huy Hùng nắm chặt miếng gỗ trong tay, hắn cắn răng chửi thầm.

Nhìn nhóm người ồn ào được một lúc thì người đàn ông ghi danh cũng bắt đầu thấy chán. Hắn ngáp dài một cái rồi nói.

“Thôi được rồi, các ngươi ở lại nói chuyện với lão Ngô nha. Có gì khi dọn nhà xí nhớ dọn kĩ một chút. Ta đi đây!”

“Đợi đã ông không được đi!” Một người chạy tới trước mặt người ghi danh.

Người đàn ông ghi danh cũng quay mặt lại nhìn.

“Tiên trưởng ơi xin cho ta vào đi, ta thật sự rất yêu thích tông môn này. Trong tất cả các tông môn ta thích nhất là tông môn Minh Vân!”

Người nói câu này đích xác là Trần Huy Hùng, hắn đang đứng đó làm ra bộ dạng của một người có phần đặc biệt yêu thích nơi này để bày tỏ thành ý.

Trần Huy Hùng quả thật can đảm, dám lấy hết danh dự để mà nài nỉ như thế. Thật ra mà nói, trong mắt của người ghi danh thì danh dự của Trần Huy Hùng đã mất hoàn toàn sau khi đưa ông ta xem thẻ xin vào dọn nhà xí rồi.

Nghe Trần Huy Hùng nói vậy thì đám đông ai nấy đều bỏ qua lão họ Ngô mà chạy tới, họ hận không đấm được ông ta vì dám lừa đi dọn nhà xí nhưng giờ không phải là lúc làm chuyện đó. Ai nấy cũng tới năn nỉ ỉ ôi người ghi danh, có người còn quỳ xuống bấu víu hai chân.

Thấy hành động của đám người, người đàn ông ghi danh cũng thở dài một hơi, sắc mặt cũng có chút cảm thông mà nói.

“Tuy biết rằng các ngươi bị lừa nhưng mà... Nhưng Mà Đã Cầm Miếng Gỗ Kia Thì Phải Đi Dọn Nhà Xí. BUÔNG RA!”

Đám đông như bị kích động, ai nấy đều tức tới nỗi cầm miếng gỗ kia lên xem, hiển nhiên miếng gỗ của ai cũng giống nhau. Trong cơn sôi máu đám người bóp chặt miếng gỗ khiến nó bể vụn thành nhiều mảnh.

“Miếng gỗ biến mất rồi xin vị tiên trưởng cho bọn ta vào...”

“Vô sỉ các ngươi vừa bóp nát mà!” Người đàn ông ghi danh nhăn mặt la lên.

Đám người nghe vậy vẫn không chút nao lòng, họ càng trở nên quyết liệt hơn.

“Tiên trưởng là bình minh...”

“Tiên trưởng là thái sơn...”

“Tiên trưởng... tiên trưởng... xin cho tôi quào.”

Người nào đó hấp tấp tới nỗi nói ngọng.



Chứng kiến bọn họ cứng đầu không chịu buông tha cho mình, người đàn ông ghi danh càng lúc càng trở nên tức giận. Ông ta đưa tay lấy từ trong áo một cái bình nhỏ màu trắng. Sau khi mở nắp bình thì từ trong đó nhảy ra một con chó màu đen dữ tợn.

“Chó con mau đuổi bọn chúng cứu cha!”

“Gâu!”

Con chó nghe lệnh chủ liền nhào tới cắn đuổi đám người này đi. Đám người trong đó có Trần Huy Hùng sợ quá ai nấy cũng liền tháo chạy. Bọn họ chạy về phía lão Ngô, con chó cũng chạy theo về, nhảy lên người lão Ngô cắn xé.

“Ấy ấy nhầm nhầm” Lão Ngô la lên.

Cả khoảng sân trước cửa tông môn giờ phút này trở nên náo loạn như cái chợ.

“Một cành cây không thể tạo nên một khu rừng.”

“Một người bán không thể tạo nên cái chợ.”

“Nhưng một người một chó thì lại có thể tạo nên không khí hỗn tạp như thế này.”

Mớ hỗn độn mà đám người cùng con chó đen kia gây nên một tràn âm thanh dữ dội. Nó cũng nhanh chóng thu hút người bên trong tông môn. Lập tức có hai người phi thân bay ra ngoài này xem chuyện.

“Có chuyện gì?”

“Mau thu con chó của ngươi lại, Gia Huy.”

Một người đàn ông trung niên đứng tuổi vừa đáp xuống thì liền hỏi về phía đám đông. Vừa thấy ông ta xuất hiện, cả người ghi danh và lão Ngô đều đứng sát sang bên.

Thấy có thêm người tới, đám đông cũng từ từ trở lại bình thường. Từ trong đám người Trần Huy Hùng, một thanh niên mặc áo xanh bước ra tự mình thuật lại mọi việc. Nghe xong chuyện này sắc mặt vị trung niên kia trở nên dị thường khó nói.

“Hừm, lại là lão Ngô, năm nào cũng vậy. Bộ ông ăn chửi mặt chưa đủ dày hả? Sao lại còn làm ra chuyện này?”

Lão Ngô nghe trách mắng thì im thinh thích mà đứng chịu trận. Thế rồi lão bổng lên tiếng.

“Chuyện này, chuyện này.... Xin vị Trưởng lão Lê cho bọn họ vào trong đi. Chuyện này... tôi xin chịu trách nhiệm.”

Thì ra đây là trưởng lão họ Lê. Tên ông là Lê Cao Phong, một trong nhiều vị trưởng lão của tông môn Minh Vân.

“Hừ ông tưởng nói vậy là xong sao, không nể mặt trưởng tông thì ta đuổi ông đi lâu lắm rồi.” Trưởng lão Lê lên tiếng mắng thêm vài câu.

Nói xong ông ta liếc mắt nhìn qua phía đám người, nhìn kĩ có thể thấy bàn tay ông ta khẽ động đậy. Có lẽ vị trưởng lão này đang bí mật dùng thần thức dò qua trên cơ thể mọi người.

“Ồ cũng được!” Trưởng lão Lê nghĩ thầm đánh giá.

Ông ta lại nhìn sang phía lão Ngô rồi nói tiếp.



“Ta phạt ông đi dọn dẹp nhà xí 1 năm trời không ra khỏi tông môn, chừa cái tật ăn quỵt rồi dụ người ta về dọn nhà xí thay ông.”

Ông ta quay mặt sang đám người Trần Huy Hùng.

“Còn các ngươi theo ta vào trong làm khảo nghiệm.”

Nghe được lời này từ miệng vị trưởng lão hàng thật, sắc mắt đám đông giờ đây tươi tỉnh như buồn ngủ gặp phải chiếu manh. Đám đông vừa nãy còn hỗn loạn thì bây giờ lại yên tĩnh lạ thường.

Nét mặt Trần Huy Hùng cũng vậy, hắn chính tai nghe mình sẽ được vào trong thì tinh thần cũng nhẹ nhõm.

“Mẹ ơi, cha ơi con làm được rồi!”

Lúc này lão Ngô đứng bên cạnh nhẹ vuốt vuốt chòm râu, ông ta lại thản nhiên nói.

“Ở đây không còn chuyện của ta nữa. Các ngươi ở lại mạnh giỏi. Ta thăng đây!”

Nói xong ông ta chạy một mạch, chỉ trong nháy mắt đã mất tung biệt tích.

“M*ẹo lão già dơ này!”

Mọi người không nhịn được mà chửi ầm cả lên, đám đông lại nhanh chóng nhao nhao y như ban nãy.

Vị trưởng lão tên Phong kia như không chờ được mà quay mặt sang nạt về phía đám người.

“Đứng đó đủ chưa, còn không mau vào trong.”

Mọi người ngay lập tức xếp thành hàng mà đi vào trong, hai nấy đều dâng tay cung kính cảm tạ vị trưởng lão này.

Bước vào bên trong thì khung cảnh nơi đây càng làm cho Trần Huy Hùng say mê hơn. Người ta nói cảnh đẹp của trần thế đều không khiến tiên nhân để vào mắt, nhưng tiên cảnh của tiên nhân lại khiến cho người phàm có trái tim sắc đá đến mấy cũng phải động lòng. Vậy có thể hiểu nơi họ ở đẹp đến nhường nào.

Các đài nước lơ lửng trên trời, lập lóe ánh nắng tạo nên một hình cầu vồng bắt ngang qua. Trên kia còn có nguyên một hòn non bộ bay cách mặt đất hàng chục mét, nước chảy xuống từ đó tạo thành một thác nước tuyệt đẹp.

Các Tòa lầu kiến trúc bằng đá đều đạt đến ngưỡng thượng thường của thẩm mỹ điêu khắc, lấy đại một tòa cũng có thể đem trưng trong viện bảo tàng.

Lúc này người đàn ông ghi danh ban nãy cũng đi theo sau, ông ta chứng kiến sự ngỡ ngàng trước cảnh vật của đám người Trần Huy Hùng thì cũng không nhịn được mà lên tiếng.

“Bước vào trong đi, sắp diễn ra khảo nghiệm rồi đó. Sau này các ngươi nếu gia nhập được tông môn thì quay lại ngắm cũng chả muộn.”

Ai nấy đều dạ dạ vâng vâng mà làm theo, bài học đầu tiên khi tới chỗ mới là nghe lời. Họ đi thêm vài phút đã tới nơi khảo nghiệm. Trên sân đài cao hơn chỗ bọn họ đứng vài trượng, một người đang đứng nói vọng xuống. Người đó dùng một loại pháp bảo tựa như cái sừng trâu mà nói vào làm âm thanh vang đi tứ phía.

“Đứng ở dưới thì biết sợ dần đi, ai không có linh căn thì đi về. Linh căn, linh căn, linh căn!”

Trần Huy Hùng nghe xong thì chỉ biết cười trong bụng, nghĩ thầm.

“Gì vậy trời!”

Thế rồi người đàn ông đó lại nói to tiếp.



“Bắt đầu khảo nghiệm!”

Nơi đây có hơn hai trăm người, trước mặt của họ có một phiếng đá to có khắc chữ nổi. Chỉ cần lên đó đặt tay vào thì nó sẽ cho biết người đó có linh căn đạt chuẩn hay không bằng cách sáng lên hoặc không sáng. Khi đá đã sáng thì đi qua một bên sẽ có người kiểm tra thuộc tính hay gì, đại loại vậy.

Từng người một tự động tiến lên để khảo nghiệm. Ai nấy đều mang vẻ mặt hồi hộp sợ sệt mà không dám bước lên.

Ngay bên cạnh tảng đá, một người đàn ông đang đứng đó, ông ta phụ trách việc đọc kết quả khảo nghiệm.

“Chuẩn linh căn! Đạt!”

“Phế linh căn! Không đạt!”

Trải qua một khoảng thời gian khảo nghiệm thì kết quả cho thấy có rất ít người sở hữu linh căn phù hợp để được gia nhập tông môn. Trần Huy Hùng đứng ở dưới mà trong lòng lo sốt vó, thầm lẩm nhẩm khấn trong miệng.

“Xin tổ tiên ba đời phù hộ cho con được vào tông môn!”

Chuẩn linh căn đúng là một thứ hiếm có khó tìm, cả trăm người thậm chí đôi khi cả một gia tộc không có linh căn đạt chuẩn cũng là điều bình thường. Từ nãy tới giờ dù đã có hơn một nửa số người khảo nghiệm nhưng chỉ vài người có chuẩn linh căn.

Những người có phế linh căn nếu muốn có thể có ở lại tông môn xin vào các việc như quét dọn, nấu ăn, trông coi các việc nhỏ cho tông môn. Nếu đạt yêu cầu họ có thể có đan dược giúp bồi bổ cơ thể, giúp họ sống tới hết giới hạn.

Trần Huy Hùng nghe được mọi điều này từ nhóm người đứng trước hắn, hình như trong nhóm đó có hai người có chuẩn linh căn.

Số lượng người xếp hàng ngày một giảm dần. Cuối cùng cũng tới lượt hắn, tim Trần Huy Hùng lúc này đập mạnh như muốn nhảy ra.

Hắn bước tới trước tảng đá đưa tay đặt lên, hai mắt nhắm thật chặt không dám nhìn vào sự việc xảy ra tiếp theo. Chỉ thấy tảng đá từ từ chuyển đổi màu sắc liên tục, nó tỏa ra một vầng hào quang màu lam nhè nhẹ bao bọc lấy toàn thân của Trần Huy Hùng. Cuối cùng tảng đá dừng lại ở màu đỏ.

“Chuẩn linh căn! Đạt! Ngươi đi qua bên kia.”

Người đàn ông hô lên.

“Cái gì!” Vừa nghe được lời này trong lòng Trần Huy Hùng giờ đây vui sướng hơn bao giờ hết. Không kìm nổi cảm xúc đó, hắn khua tay múa chân liên hồi. Cảm giác của Trần Huy Hùng có thể so với người ăn xin bỗng chốc đổi đời nhờ trúng vé số độc đắc, cả người lâng lâng bay bổng.

“Ngươi làm gì vậy hả đi qua bên kia, còn người phía sau nữa.” Người đàn ông nghiêm giọng nói về phía Trần Huy Hùng.

Trần Huy Hùng phút chốc trở lại rồi ngơ ra, trong một khắc hắn quên mất còn bài kiểm tra phía sau. Lập tức hắn thẳng lưng mà bước qua bên phải.

Bên này có một nhóm người chuẩn bị cho việc thi bài thi về văn và bài thi võ. Ai nấy cũng bàn tán xôn xao.

Trần Huy Hùng cũng hóng được bài thi này chỉ là chút thử thách nho nhỏ, nghe đâu chỉ là làm nền nên hắn cũng không lo lắng lắm. Dù sao thì bản thân đã có chuẩn linh căn thì trời giúp hắn hoàn thành tâm nguyện rồi.

Nhưng không, phần kiểm tra linh căn chỉ trong một chút đã xong. Về phần kiểm tra thi văn và thi võ thì nó tốn rất nhiều thời gian.

Đám người đạt chuẩn linh căn phải làm các bài thi văn cực khó và phần kiểm tra thể lực gắt gao. Không ít người bị hành tới nỗi mặt mày tía tai quyết định rời bỏ để gia nhập tông môn khác.

Trần Huy Hùng tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng hắn vẫn bị hành cho ra bã. Cả cơ thể lẫn đầu óc đều mỏi nhừ sau hai phần kiểm tra này.

“Trời, vậy mà tên khỉ gió nào kêu nó nhẹ lắm!”