Người Ta Muốn Thành Tiên, Ta Chỉ Mong Kiếm Vợ

Chương 9: Không được chui vào túi trữ vật!



Chương 9 : Không được chui vào túi trữ vật!

Tông chủ Minh La sau khi ngồi xuống ghế tựa, sau đó thì thấy ông ta phất tay một cái, cả bầu trời đen trên đầu nhanh chóng tán đi, trở lại một màu trong xanh như chưa có gì xảy ra.

Ông ta quay sang gật đầu với vị trưởng lão bên cạnh, trưởng lão đó đứng dậy nói, giọng như sấm vang vọng đến tứ bề.

“Chúng đệ tử tập trung nghe đây.”

“Hôm nay tông môn chúng ta có vài sự kiện đặc biệt. Đầu tiên là mừng lão tông chủ xuất quan có mặt. Thứ hai là chúc mừng vị trưởng lão Lê Hoàng Tuyền đã đột phá thành công tiến vào cảnh giới Kim Đan. Thứ ba là chào mừng các học trò mới vừa tiến nhập vào tông môn.”

Xong câu nói này mọi người ngồi ở dưới như kích động hô hào lên, khí thế đám đông như biển cả dậy sóng.

“Ò e é e ò ò é e... thùng... thùng... thùng thùng.”

Ngay sau đó là tiếng kèn, trống của người đoàn người đang đứng phía trên, tiếng kèn trống này để chào mừng vị trưởng lão danh giá đột phá kỳ Kim Đan của tông môn Minh Vân.

“Ầm”

Ngay giữa đại sảnh, đột nhiên xuất hiện một bóng người gây nên một đợt xung kích chấn động cả mặt đất, bụi bay mù mịt tứ tung. Lượng lực xung kích mà thân ảnh đó gây ra cực lớn, bắn ra tứ phía khán đài khiến cho quần áo, tóc tai hay thậm chí cả người ngồi không cẩn thận bị bay ngược về phía sau. Từ trong làn khói bụi bỗng vang lên tiếng nói.

“Trưởng lão núi Tây Lê Hoàng Tuyền xin ra mắt!”

Thì ra người vừa xuất hiện là Lê Hoàng Tuyền, bà ta xuất hiện hoành tráng như vậy nhất định là muốn khoa trương với chúng học trò ở đây.

Trần Huy Hùng trố mắt trầm trồ, hôm bữa vì hắn lo lắng về việc phân chia người về núi nào nên chả chú ý. Bây giờ nhìn kỹ lại thấy người này xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt mười phân vẹn mười hoàn hảo, tỏa ra vẻ lạnh lùng, lại còn là tu sĩ Kim Đan, thật quá sức ngưỡng mộ.

Các vị trưởng lão ngồi ở phía đài cao ai cũng nhìn tới trước với vẻ hài lòng. Vị tông chủ Minh La cũng vuốt vuốt chòm râu, ông đứng dậy nói.

“Chúc mừng trưởng lão Lê Hoàng Tuyên tiến vào cảnh giới Kim Đan. Ta sẽ tặng ngươi một loại đan dược quý hiếm, coi như phần thưởng cho lớp người thiên tài cố gắng.”

Tông chủ Minh La khẽ sử dụng ý niệm một cái, lập tức ngay trước mặt xuất hiện một cái hộp nhỏ, xung quanh hộp tỏa ra lượng linh khí dao động qua lại. Ông ta dùng thần niệm đưa nó tới trước mặt của trưởng lão Hoàng Tuyền.

“Đây là đan dược ngũ phẩm tên đan dưỡng tâm. Loại đan dược này rất thích hợp cho người mới bước vào cảnh giới Kim Đan, hấp thụ vào sẽ giúp củng cố tu vi khiến cho tu vi trở lên vững chắc, về sau nhanh chóng tăng tiến.”

“Cảm tạ tông chủ ban tặng lễ vật.” Lê Hoàng Tuyên cầm chiếc hộp trong tay, trên miệng không ngừng cảm tạ.

“Tốt tốt, cố gắng phát huy. Ta nói chung cho chúng học trò của tông môn inh Vân nghe, các ngươi cố gắng cho tốt sau này cũng sẽ có cơ hội nhận được quà của ta.”

Lập tức đám đông nét mặt trở nên rạng rỡ lại đồng thanh hô lên.

“Tông chủ cao thượng, tông chủ cao thương...”

Buổi lễ chúc mừng sau đó cũng nhanh chóng hạ màn. Trần Huy Hùng cùng hai người kia đi về bằng thuyền bay, ngồi trên thuyền mà mặt hắn cứ ngơ ngơ, trong lòng náo động không kìm được.



“Này ngươi làm gì mà cứ ngơ ngơ như người mất hồn thế hả?”

Nãy tới giờ Danh Cao cũng chú ý biểu hiện của Trần Huy Hùng, hỏi chuyện mà cứ ngẩn ngơ không tập trung trả lời câu nào ra hồn.

“Ha, anh đừng hỏi nữa. Trần Huy Hùng hắn bị khí thế của tông chủ lúc nãy ở đại sảnh hớp hồn mất rồi.” Nhã Phương ngồi một bên, cô cười cười rồi đáp.

Danh Cao nghe vậy vì liền đưa tay vỗ mạnh vào đầu Trần Huy Hùng cho tỉnh.

“Cha cha cái tên này, vừa mới nhập môn mà cứ mơ với chả mộng rồi.”

“Bốp”

“Ui da!”

Trần Huy Hùng xoa xoa cái đầu la lên, hắn không trách mà chỉ hơi nhăn mặt cười gượng lại.

Thật sự là hắn đã bị khí thế khảng khái của vị tông chủ chiếm trọn tâm thần. Trần Huy Hùng không biết bao giờ mình mới được một góc của ông ta nên trong lòng có chút dao động, cứ nghĩ về tương lai mà không chú ý tới xung quanh.

Con thuyền nhanh chóng cập đến tại nơi họ ở, cả bọn đi cùng nhau vào trong sảnh đường núi Đông, nơi sẽ học những bài học đầu tiên trên con được tu đạo.

Tại đó xuất hiện ba người, có hai nam một nữ. Trong đó người phụ nữ có khuôn mặt hơi điềm đạm và hình như lớn tuổi nhất. Bà ta là trưởng lão thứ hai của núi Đông, tên Phan Thị Thúy.

“A, ba trò mới đây rồi.”

Thị Thúy nhìn thấy cả ba người Trần Huy Hùng bước vào thì lên tiếng, giọng nói của bà ta cũng kéo theo ánh nhìn của hai người nam đang đứng gần.

Sáu cặp mắt nhanh chóng nhìn nhau, trên mặt vài người có đôi chút không biết đối phương là ai. Trần Huy Hùng cũng ngỡ ra, đây là lần đầu hắn gặp hai người này. Hắn chưa kịp hỏi thì đã có tiếng ai vang lên thay.

“Hai anh này là…?” Danh Cao đứng một bên lên tiếng hỏi.

Nhã Phương nghe thế thì đột nhiên chớp đôi mắt đẹp, sốt sắng trả lời thay.

“Hai anh là học trò ở tầng hai của núi đúng không, tên gì mà...”

Bỗng người nam ở phía trước ngắt lời xen vào nói.

“Ta là Trần Trung Đô còn hắn là Lý Văn Bá. Bọn ta đúng thật là học trò tầng hai. Sáng nay ta vừa gặp em ở bến thuyền bay phải không?”

“A, đúng rồi, em biết ngay mà!" Nhã Phương la lên thích thú.

Mọi người vừa cười vừa trao đổi qua lại cho thêm hiểu biết. Từ đâu tiếng của trưởng lão tên Thúy vang lên.



“E hèm. Ba học trò mới kia lại đây!”

“Vị này là?”

Nghe tiếng hỏi, Trần Trung Đô bình tĩnh đáp.

“Đây là trưởng lão Thị Thúy của núi Đông chúng ta, cô cùng với thầy Tâm là người đảm nhận dạy bảo chúng học trò ở đây!”

Ba người Hùng, Cao, Phương nghe vậy thì tâm thần hoảng ra vội quỳ trên đất bái lạy.

“Bọn học trò không nhận ra sư cô nên có chút thất lễ, xin cô tha tội!”

“Đứng dậy đi không sao đâu. Ta không có khó khăn mấy loại lễ nghi như thầy Tâm các ngươi, không cần làm lễ nhiều làm gì!” Phan Thị Thúy cười cười, bà thản nhiên đáp.

“Cảm ơn cô thông cảm cho học trò!”

Tiếp theo bà ta khẩy tay về phía đám học trò nói.

“Lại đây ngồi đi, cả hai ngươi nữa!”

Ba người bọn Huy Hùng cùng hai người mới gặp đến ngồi xuống các bàn ngay đại sảnh. Đây là sảnh học của núi Đông, nơi này dùng để tập hợp học trò ở núi hoặc là bàn chuyện quan trọng gì đó.

Thị Thúy ngồi ở phía trên cùng từ từ nói với các học trò.

“Đợt khảo nghiệm lần này, núi Đông chúng ta có thêm ba học trò mới. Ta nghe nói tư chất của các ngươi rất tốt nên ta tới đây để nói thêm vài điều với các ngươi. Đầu tiên là...”

Thị Thúy nói rất nhiều nhưng đọng lại trong đầu Trần Huy Hùng chỉ có một số chuyện. Đầu tiên ở tông môn Minh Vân quy định, học trò vừa mới vào thì đều được học trò tầng trên nói cách khác là học trò nội môn hoặc trưởng lão của núi đó chỉ dạy. Khi nào thành công bước vào cảnh giới Trúc Cơ thì sẽ tự mình nghiên cứu tu luyện mà không cần ai trợ giúp. Bước đầu tiên là như vậy.

Thêm nữa là các loại điển tịch công pháp hay văn bản pháp môn trong tông đều có ở tàng thư viện ở ngọn núi trung tâm tông môn. Trong thư viện phân ra hai loại sách, một là cho học trò ngoại môn, còn lại cho học trò nội môn trở lên mới có tư cách đổi để học.

Các công pháp hay pháp môn ở tàng thư đều được trao đổi bằng một loại điểm, đó là điểm vinh dự tông môn. Học trò tu sĩ có thể kiếm điểm này bằng cách làm những nhiệm vụ đóng góp cho tông môn được ghi tại gần cửa ra vào chính.

Vì tông môn ở trong vùng mà xung quanh còn có phàm nhân sinh sống cho nên nhiệm vụ cũng có rất nhiều dạng, tha hồ cho học trò có thể chọn lựa. Nhưng có một điều lưu ý là nên tránh làm nhiệm vụ ở những nơi thuộc địa phận của tông môn khác.

Ngoài điểm vinh dự tông môn thì khi làm nhiệm vụ còn được linh thạch, thứ quan trọng nhất đối với mỗi tu sĩ. Linh thạch là loại đá kết tinh từ linh khí, nó được dùng cho nhiều việc của tu sĩ nhưng quan trọng nhất là dùng để trao đổi vật phẩm.

Lúc nãy Trần Huy Hùng cũng nghe Phan Thị Thúy nói như thế này, khi Danh Cao hỏi bà nếu như chưa có điểm danh dự thì làm sao để học thì bà ta trả lời.

“Các ngươi yên tâm, đối với các ngươi đầu tiên phải học những cái cơ bản trước. Các loại pháp môn hay công pháp đơn giản thì từng núi sẽ cấp miễn phí cho các ngươi. Chỉ khi nào các ngươi có sự tiến triển tu vi hay bước vào cảnh giới Trúc Cơ rồi hãy nghĩ đến tìm sách ở tàng thư viện.”

Nghe điều này thì trong lòng Trần Huy Hùng thật sự nhẹ nhõm, hắn vừa lúc nãy vừa nghe đến làm nhiệm vụ để lấy điểm vinh dự đổi sách công pháp thì còn lo mình chưa đủ khả năng thực hiện, nhưng sau đó nghe giải thích thì cũng yên tâm.



Nói một hồi cũng xong, đa số là về các quy định nhiều như sao trên trời mà Trần Huy Hùng nghe có chữ lọt có chữ mất. Cuối cùng Phan Thị Thúy nói thêm một điều nữa.

“Đây là quà mà núi Đông tặng cho các người.”

Nói rồi bà ta lấy trong túi ra ba chiếc túi nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn.

Danh Cao hai mắt sáng lên, hắn lập tức hỏi lại.

“Túi trữ vật sao?”

“Ngươi cũng biết à, đúng là túi trữ vật. Đây là đồ không thể thiếu với mỗi tu sĩ. Ta tặng cho bọn ngươi.”

Từng người một lên nhận túi. Trần Huy Hùng cầm túi trong tay mà nhìn kĩ chả thấy khác gì chiếc túi vải bình thường.

“Từ giờ mỗi khi có gì các ngươi cứ bỏ vào đó, nơi này như cái động không đáy nên không sợ đầy đâu.”

Suốt nãy giờ Trần Trung Đô vẫn ở một bên quan sát, nghe tới đây hắn mới lên tiếng vẽ mặt có chút nghiêm nghị.

“Chớ có chơi dại mà nhảy vào bên trong túi đó nha, nghe hơi vô lý nhưng có trường hợp như thế rồi. Đây là loại túi một chủ nên chỉ có các ngươi mở được, khi nào các ngươi mất hay gì đó thì thôi. Và nó cũng là túi mở bằng thần thức bên ngoài, nên khi lỡ các ngươi chui vô trong thì coi như là ở trong đó vĩnh viễn.”

Cả bọn Trần Huy Hùng nghe được điều này thì trở nên cảnh giác ngắm nghía cái túi kĩ hơn, họ có vẻ mặt nghiêm túc hơn nhiều so với lúc nãy.

Lý Văn Bá thấy thế thì cười nói

“Mà đừng lo. Đó là túi đời cũ thôi, đời mới thì đã khắc phục điều này rồi!”

“Trời, túi phép mà cũng có đời cũ đời mới.” Trần Huy Hùng nghĩ thầm trong lòng.

Trưởng lão họ Phan kia nãy giờ vẫn âm thầm dùng thần thức mà đánh giá qua ba người Hùng, Cao, Phương, trong lòng bà nổi lên sự kinh ngạc.

“Không ngờ học trò mới này tiềm năng dọa người thật. Quả đúng như Trương Thiết Tâm nói.”

Được một khoảng lâu sau khi mọi người nhận túi và thử nghiệm với việc bỏ và lấy đồ vật ra vô nhiều lần. Bỗng có tiếng của hai người học trò tầng trên.

“Thưa cô, tụi con đâu phải học trò mới, xin cô cho bọn con về mà tiếp tục tu luyện.”

Trưởng lão Phan Thị Thúy mới nghe thì mỉm cười nói.

“À, ta gọi các ngươi là có nguyên do. Các ngươi sẽ trực tiếp hướng dẫn bọn nó về phần dẫn khí luyện mạch, luyện cân tẩy cốt, cho nên ngày mai các ngươi lại đến đây biết chưa.”

“Cái gì không phải chứ thưa cô.” Cả hai người kia nét mắt có chút khó hiểu mà lại.

“Không không cái gì, hai người dù sao cũng vừa tiến vào Trúc Cơ, cứ quan sát quá trình tu luyện của mấy đứa này biết đâu ngộ ra điều gì đó mà củng cố bản thân, từ đó có thể gia tăng tu vi.”

“Vâng, thưa cô. Bọn con xin phép đi trước.”

“Được rồi, được rồi các người đi hết đi, không còn gì thắc mắc phải không. Ngày mai là ngày đầu tiên học, nhớ đến sớm đó.” Trưởng lão tên Thị Thúy phất tay về phía nhóm học trò nói.