Nhà Có Chính Thê

Chương 184: Cuộc sống ở Thượng Hải



Lần này Quách Dực bị bệnh, chính bản thân ông cũng không muốn làm lớn chuyện này, phía trên cũng rất tôn trọng suy nghĩ cá nhân của ông nên không để lộ ra, chỉ lặng lẽ nằm viện, lặng lẽ chữa trị, cho nên Quách gia bên kia cũng không biết chuyện này, cũng không có người tới thăm.

Ở dương phòng gạch đỏ nhỏ không có người ngoài, Quách Tĩnh Tĩnh đi cùng Trương Thanh, Quách Tử Chương giúp cậu để hành lý vào phòng ngủ còn cậu đi xem Quách Dực.

Mặc dù trên đường tới, Quách Tĩnh Tĩnh đã biết được một ít về tình trạng của Quách Dực hiện giờ thông qua Quách Tử Chương, nhưng lúc tận mắt thấy Quách Tĩnh Tĩnh vẫn bị kinh động.

Hóa ra ma ốm lại đáng sợ như vậy, ngay cả Quách Dực cường hãn như thế nhưng ở trước mặt nó cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế nào.

Chỉ mới một tháng mà Quách Dực đã gầy ít nhất hai mươi cân. Ông nửa ngồi ở trên giường, áo mặc lên người rộng tang, hầu như không có tóc, trên đầu đội cái mũ, trông không còn ngang ngược như trước kia nữa, khí chất trở nên cao lãnh hơn chút, có điều lúc thấy Quách Tĩnh Tĩnh, ông vẫn cố gắng nhếch mép với y một cái, mặc dù không phải là quá thành công.

"Sao anh lại ngồi dậy rồi, bác sĩ cho anh ngồi sao? Thế mà đã ngồi rồi."

Trương Thanh buông xuống áo khoác trên cổ tay, thấy Quách Dực như vậy rất không vui, vội vàng tới đỡ người nằm xuống. Một mình y làm không tiện lắm, Quách Tĩnh Tĩnh liền vội vàng tiến lên giúp phụ một tay.

Quách Dực thấy Trương Thanh mất hứng, ngón tay không có lực đạo vỗ nhẹ hai cái lên mu bàn tay y, trong mắt mang theo sự ôn nhu như nước, vừa liếc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh không biết có ý gì, nhưng Trương Thanh nhìn là biết, cơ hồ không cần suy nghĩ không cần đoán đã nhận ra ý trong ánh mắt của Quách Dực.

"Tĩnh Tĩnh cũng không phải là người ngoài, không thèm so đo những thứ này đâu, đều là người một nhà cả, anh chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc tốt cơ thể mình là được."

Hóa ra là Quách Dực cố ý đứng dậy là vì muốn nghênh đón Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh mím môi nói: "Chú Dực, chú nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt là được rồi."

Quách Dực nhẹ gật đầu với Quách Tĩnh Tĩnh.

Hai cha con đỡ Quách Dực nằm xuống xong, Trương Thanh cẩn thận đắp chăn lại cho ông. Quách Tĩnh Tĩnh cũng không muốn quấy rầy ông nhiều, nói đôi câu rồi ra khỏi phòng Quách Dực.

Quách Tĩnh Tĩnh đi theo Trương Thanh vào phòng khách, Trương Thanh rót cho cậu một cốc nước, rồi lại chọn một quả quýt to trong số quýt tươi mọng mà nhân viên điều dưỡng đưa tới sáng nay, lột vỏ xong lúc này mới nhét vào trong tay Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh ăn một miếng, thật sự rất ngọt, nước cũng rất nhiều.

"Ba, chú Dực lúc nào mới có thể nói chuyện?"

"Bác sĩ nói ít nhất còn phải nửa tháng nữa, nhưng mà cụ thể như thế nào thì phải đợi đến lúc đó mới biết được, họ cũng không chắc chắn lắm." Trương Thanh một tay chống cằm, khẽ thở dài một hơi.

"Vẫn không thể ăn cái gì sao?"

"Không thể, cái này cũng phải chờ nửa tháng nữa, khôi phục tốt rồi, đến lúc đó hẳn có thể ăn một ít đồ nấu nhừ."

Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái, không hỏi nhiều nữa, sợ hỏi nhiều rồi trong lòng Trương Thanh lại khó chịu.

Đến phiên Trương Thanh hỏi ngược lại cậu.

"A Tĩnh, con thì sao? Con có ổn hay không? Không nghĩ tới ba vừa đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lúc A Chương nói cho ba biết ba cũng sắp tức chết rồi. Loại người như Trương Kỳ con cứu làm gì? Sớm biết vậy ba đã không đi rồi.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn vẻ mặt "ba vô cùng tức giận" của Trương Thanh, nói một câu: "Ba bỏ được sao?"

Trương Thanh mím môi, ủy khuất nhìn Quách Tĩnh Tĩnh. Con trai thật đáng ghét, phơi bày y làm gì.

"Ba, ba đừng nói bừa, Trương Kỳ là cháu trai của bà nội, làm sao có thể không cứu chứ? Huống chi con bây giờ đã không sao rồi."

"Ba biết."

Cũng là bởi vì biết nên mới càng tức giận hơn. Rất nhiều chuyện, cho dù không muốn nhưng vẫn phải làm, đây chính là sự bất lực của trưởng thành, mà chính là bởi vì bất lực nên mới càng khiến con người ta tức giận, tựa như bị xương cá đâm vào họng, nôn không ra, chỉ có thể cứ để mặc nó mắc ở đó như vậy.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh, do dự một chút rồi buông xuống quả quýt đã ăn được một nửa, nói với Trương Thanh: "Ba."

"Làm sao?"

"Bà nội đã biết chuyện của con cùng Phạm Hành rồi, không riêng gì bà nội mà người trong thôn cũng biết hết rồi."

Trương Thanh sửng sốt một chút, hiển nhiên y còn không biết chuyện này. Y nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, đưa tay bắt lấy tay của con trai, nắm ở trong tay xoa xoa."Chuyện bao lâu rồi? Bọn họ... Bọn họ nói xấu trước mặt con sao? Hay là động thủ? Hay là..."

"Không có, đều không có, " Quách Tĩnh Tĩnh cầm ngược lại hai tay Trương Thanh, lên giọng. Cảm xúc của Trương Thanh có hơi quá khích rồi.

"Ừ... Cũng đúng, " Trương Thanh lẩm bẩm, vui mừng cười một tiếng, "Xã hộ tiến bộ, suy nghĩ của mọi người cũng không giống nhau, biết thì biết, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, như thế cũng tốt."

Trương Thanh nói xong, ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, kiên định nói: "A Tĩnh, con phải kiên cường, loại chuyện này người khác có thể tiếp nhận thì tiếp nhận, không tiếp nhận được thì chúng ta cũng không cần phải miễn cưỡng. Cuộc sống cũng là của chúng ta, sống như thế nào là chuyện của mình, không cần phải vì lời nói của người khác mà ảnh hưởng tới tâm tình. Nhưng mà bà con, bà con tức giận sao?"

Người khác Trương Thanh có thể không quan tâm, nhưng Trương Thị thì không được, ở trong lòng Trương Thanh, địa vị của bà khác xa so với những người kia.

"Con khôngbiết. Lúc con đi, bà nội bảo con thay bà chăm sóc ba, đừng để cho bà lo lắng." Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy Trương Thị đã không còn tức giận nữa rồi, nhưng đã chấp nhận hay chưa thì cũng không chắc lắm.

Trương Thanh hồi lâu không có mở miệng, một lúc lâu y mới thở dài, vỗ lên mu bàn tay của Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Bà con ấy, mạnh miệng mềm lòng, bà sao nỡ trách con được. Bà thương con như thế, nếu đã nói như vậy thì chắc chắn là tha thứ cho con rồi. Còn có chấp nhận hay không thì con phải cho bà thời gian, dẫu sao người tầm tuổi của bà đối với loại chuyện này vẫn chưa thích ứng được, sau này cho dù bà có ngầm chấp nhận thì các con cũng đừng ở trước mặt ông bà làm ra hành động quá thân mật, có biết không?

"Con biết rồi ba." Vừa nói, Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt. Trương Thanh nhìn cậu như vậy, cười híp mắt. Đúng vậy, đứa con trai này của y da mặt mỏng lắm, giả sử Trương Thị có muốn nhìn thấy hai người này hôn nhau thì Tĩnh Tĩnh cũng không làm được đâu.

Quách Tử Chương vừa vặn vào lúc này đi ra khỏi phòng. Đã rất lâu rồi anh không thấy vui vẻ như vậy. Quách Tĩnh Tĩnh xem ra tâm tình cũng khá hơn nhiều rồi, những thứ này cũng khiến Quách Tử Chương rất vui vẻ yên tâm, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chân Quách Tử Chương dừng một chút rồi mới đi tới chỗ hai người họ.

"Tĩnh Tĩnh, đồ của em anh đã thu xếp lại, đặt ở trong phòng em rồi. Bây giờ em leo thang tốn sức lắm, cho nên ở phòng anh ở tầng một là được. Đồ của anh cũng dọn xong rồi, một hồi nữa anh mang lên tầng."

Sự tỉ mỉ và bao dung của Quách Tử Chương khiến Quách Tĩnh Tĩnh rất cảm động, vội vàng nói một câu với Quách Tử Chương: "Cám ơn anh, anh Chương." Quách Tử Chương cười một tiếng: "Em nói gì ngốc vậy, anh là anh của em, anh giúp em trai không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh chính là người như vậy, Quách Tử Chương nói như thế cậu lại đầy thành khẩn nói một câu: "Cám ơn anh."

Quách Tử Chương cũng biết tính cậu nên không so đo nữa, chỉ đành cưng chiều cười một tiếng.

"Được rồi, biết hai đứa tình cảm anh em tốt rồi nhưng mà cũng không cần thể hiện ra thế chứ? A Tĩnh, con khoảng thời gian này nhất định làm việc rất bận bịu, bây giờ còn chưa tới ba giờ, bên này thời gian ăn cơm tối hơi trễ, trước tiên con đi ngủ một chút đi, đến lúc đó ba đánh thức con. Trưa mai chúng ta đi ăn một bữa thật ngon, để cho anh Chương con mời khách."

"Được, không thành vấn đề, " Quách Tử Chương nói đầy hào khí, "Muốn ăn sơn hào hải vị gì cứ việc gọi, anh đảm bảo anh không tiếc tí gì luôn."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn anh, trong mắt cũng mang chút ý cười: " Được, vậy con đi nghỉ trước đây, ba."

"Đi đi."

Trương Thanh phất phất tay, hai con trai đều ở đây bên cạnh mình cảm giác thật tốt.

Quách Tử Chương đưa Quách Tĩnh Tĩnh vào phòng ngủ. Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới Quách Tử Chương nói thu dọn lại là cũng thu dọn luôn quần áo của cậu vào tủ rồi. Quách Tĩnh Tĩnh thật ngượng ngùng, bởi vì bên trong còn mang theo chút đồ mà Quách Tử Hoa mua cho cậu, cậu không biết Quách Tử Chương thấy được những thứ kia sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Nhưng mà hiển nhiên là cậu quá lo lắng, Quách Tử Chương là một người đàn ông độc thân, làm sao hiểu được những thứ kia, anh chỉ giới thiệu đơn giản với Quách Tĩnh Tĩnh một lần, bao gồm chuyện nước nóng nước lạnh trong phòng tắm, nói xong không quấy rầy Quách Tĩnh Tĩnh nhiều nữa, dặn dò Quách Tĩnh Tĩnh nghỉ ngơi cho khỏe rồi quay lưng rời khỏi phòng.

Quách Tĩnh Tĩnh đơn giản nhìn chung quanh một chút, đồ xài trong nhà đều mang vẻ cổ kính, nhìn thật giống cảnh tượng thời dân quốc ở trên tivi, nhưng mà giường nhìn ra là về sau mới được thêm vào.

Thấy giường mềm mại, Quách Tĩnh Tĩnh cũng quả thật có chút mệt nhọc, cởi áo khoác cùng quần dài liền chui lên giường.

Nằm ở trong chăn, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn trần nhà. Mỗi khi rảnh rỗi cậu lại không nhịn được mà nghĩ khởi Hạ Phạm Hành. Không biết hắn bây giờ thế nào rồi? Có phải cũng giống như cậu vậy, lo lắng cho cậu không? Quách Tĩnh Tĩnh không phải người giỏi ăn nói, nhưng mà người như vậy tình cảm nội tâm ngược lại càng sâu đậm, nếu như có thể liên lạc với Hạ Phạm Hành, Quách Tĩnh Tĩnh có lẽ sẽ không nhịn được mà nói thẳng ra bản thân rất nhớ hắn, thương hắn.

Cứ suy nghĩ lung tung một hồi như vậy, có thể là bởi vì cùng Trương Thanh ở chung nên Quách Tĩnh Tĩnh cũng không bị lạ giường, nhắm mắt liền ngủ luôn.

Trong phòng khách, Trương Thanh cùng Quách Tử Chương còn ở đây. Trương Thanh nhìn cửa phòng Quách Tĩnh Tĩnh đóng chặt, trong mắt vẫn không che giấu được lo lắng cùng đau buồn.

"A Chương, bọn họ có phải đã bắt nạt A Tĩnh của chúng ta rồi không? Có phải rất xem thường A Tĩnh đúng không? Nói xấu nó đúng không?"

Sự lo lắng của Trương Thanh vẫn tồn tại. Y đã từng bị tổn thương rất lớn ở phương diện này. Về mặt ngôn ngữ, lúc biểu đạt tình cảm thì y luôn vụng vụng về về, nhưng lúc biểu đạt sự tổn thương thì lại sắc bén giống như con dao, trong nháy mắt khiến cho người ta thương tích đầy mình.

"Không có ạ, trong thôn chắc cũng là mới vừa biết thôi, có thể là do ngày thường Tĩnh Tĩnh cũng không hay qua lại với người ta nên cũng không có người nào nói lời ong tiếng ve cả, " Quách Tử Chương lựa chọn nói ra một nửa, giữ lại một nửa. Anh không muốn cho Trương Thanh áp lực, "Nhưng mà bà Trương thật sự rất thương Tĩnh Tĩnh. Lúc sắp đi, Tĩnh Tĩnh đưa quần áo mua cho ông bà tới, bà một mực kéo tay Tĩnh Tĩnh không buông."

Trương Thanh không biết làm sao lại có chút tự hào: "Mẹ ba chính là như vậy, không chịu được nhất chính là thấy người ta nói Tĩnh Tĩnh không tốt, ngay cả ba cũng không được. Một người thân thật lòng yêu thương con là người sẽ không để ý tới những lời bịa đặt, bởi vì ở trong mắt họ, hy vọng duy nhất chính là đối phương có thể được hạnh phúc, an ổn, những thứ khác đều không quan trọng nữa rồi."

Trương Thanh đứng lên.

"Ba đi xem Tĩnh Tĩnh có ngủ không, con trước đi xem cha con chút đi, bên người ông ấy không thể thiếu người được."

" Được ạ."

Quách Tử Chương cũng đứng dậy theo, nhìn Trương Thanh rón ra rón rén đẩy cửa phòng của Quách Tĩnh Tĩnh ra, lặng lẽ đi vào, bộ dáng kia có chút dễ thương, nhưng cũng tràn đầy tình thương của người cha.